Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố cực kỳ nhớ thương Sở Lăng Xuyên. Cô nhớ anh đến mức tưởng như đã sắp sửa bị nổi điên lên rồi.
Một năm đã trôi qua rồi. Hai người bọn họ đã chia tách với nhau suốt một năm qua, chưa từng được thấy mặt nhau. Hai người yêu nhau lại phải ôm giữ sự khổ sở của cảnh ly biệt, nhớ nhung thành hoạ, tương tư tràn ngập. Chỉ có điện thoại và sự cố quên đi, là công cụ để gắn bó tình cảm của hai người bọn họ đối với nhau. Nhưng mà đến bây giờ, ngay cả mối liên hệ này cũng đã ít đến thương cảm.
Tố Tố cảm nhận được thật sâu, @MeBau*[email protected]@ sự nhớ nhung cũng giống như tình yêu vậy, nó là một cái gì đó phức tạp nhưng cũng chính là một điều gì đó rất đơn giản. Nó sẽ làm cho cô cười, làm cho cô thấy ngọt ngào, làm cho cô thấy thống khổ, làm cho cô phải khóc lóc. Lại nhớ đến lần đó, bởi vì cô rất nhớ anh, nên thời điểm cô gọi điện thoại cho anh, thế nhưng cô lại chỉ có khóc.
Sở Lăng Xuyên ở bên kia nói dỗ dành cô, nói, cô bé ngốc đừng khóc, anh sẽ đau lòng.
Rõ ràng là bọn họ yêu nhau, rõ ràng là bọn họ nhớ nhung nhau như vậy, thế nhưng lại không có cách nào để gặp được nhau. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Tố Tố nhớ hết thảy những gì của Sở Lăng Xuyên. Nhớ ánh mắt của anh, lời nói của anh, vòm ngực của anh, nhớ những chiếc hôn, thậm chí cô còn nhớ cả mùi vị trên người của anh.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-trung-ta/2732680/chuong-138-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.