Nói Sở Lăng Xuyên không lo lắng là giả. Nếu như mà không phải Tố Tố đủ trấn định, nếu như không phải là vận khí của cô đủ tốt, thì hiện tại, chỉ sợ là anh đã không được nhìn thấy cô nữa rồi. Sở Lăng Xuyên nghĩ như vậy liền thấy sợ hãi: "Bảo bối, em phải nhớ kỹ, hai chúng ta là một thể thống nhất, biết không?" Nói xong anh liền nhẹ nhàng mổ một nụ hôn ở trên làn môi của cô, lại dặn dò, "Hai ngày này, em và con trai hãy ở nhà ba mẹ, chờ anh trở lại."
"Vâng." Tố Tố gật đầu vươn hai tay ra ôm lấy Sở Lăng Xuyên. Cô phát hiện ra mình yêu anh, phát hiện ra mình thương anh, hóa ra lại là một sự kiện tốt đẹp như vậy. Đến ngay cả cách nói chuyện của anh, @MeBau*[email protected]@ từng lời nói của anh cũng đều làm cho cô cảm thấy an tâm.
Sở Lăng Xuyên nâng tay vỗ về lên mái tóc mềm mại của Tố Tố. Cuối cùng, anh ôm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu xuống, hôn từng cái, từng cái lên trên môi cô. Sau đó, xen giữa những nụ hôn, anh trầm thấp nói: "Bảo bối, bây giờ anh phải đi rồi. Nếu như thuận lợi, thì có thể nói, ngày mai hoặc là đến sáng ngày kia là anh sẽ trở lại nhà thôi."
"Vâng, vậy anh nhớ phải lái xe cẩn thận đó. Khi nào đến nơi nhớ gọi điện thoại về nhà cho em!" Tố Tố tham lam lưu luyến hít hít mũi. Hơi thở của Sở Lăng Xuyên thuộc loại dương cương khí, sạch sẽ dễ ngửi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn làm cho người ta cảm thấy an tâm.
"Anh nhớ rồi." Sở Lăng Xuyên nói xong khóe môi khẽ nhếch lên. Nhìn người con gái nhỏ trước mắt này, trong lòng anh đã cảm thấy có một loại rung động đặc biệt nào đó. Người anh yêu cũng yêu anh! Đại khái đây là một chuyện cực kỳ đẹp đẽ và huyền diệu nhất ở trên đời này, là một chuyện cực kỳ hạnh phúc. Những khi được dựa sát ở gần nhau như thế này, cảm giác thật sự rất tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời.
Sở Lăng Xuyên lại dặn dò một đống lớn các chuyện nữa rồi mới đi. Trước khi đi, anh ghé qua hôn con trai, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn cũng chào tạm biệt với hai vị trưởng bối, sau đó liền vội vã rời đi. Ngôi nhà này, người nhà của anh, anh sẽ liều mạng để bảo vệ!
Sở Lăng Xuyên đi rồi, thời gian tiếp đó Tố Tố liền ở nhà để làm việc nhà, hoặc là xem tivi, nói chuyện phiếm cùng cha mẹ, chơi đùa cùng với Tiểu Bao Tử. Đến khoảng xế chiều, chuông điện thoại di động vang lên. Tố Tố cầm lấy nhìn một chút, là Hàm Hàm đang gọi tới, cô liền nhận cuộc gọi.
"Tố Tố, đang làm gì vậy? Có thời gian hay không, đi ra ngoài ngồi một chút, có được không?"
Thật lâu đã không được gặp Hàm Hàm rồi, dĩ nhiên là Tố Tố rất nhớ cô bạn của mình. Thế nhưng mà nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, hơn nữa lại lo lắng cho người nhà của mình, dinendian.lơqid]on, vả lại cũng nghĩ đến cho sự an toàn của chính mình, Tố Tố nghĩ mình vẫn nên quên đi: "Hàm Hàm, chị đây thực sự rất nhớ em rồi đó! Tớ rất muốn gặp cậu, bất quá trong nhà lại đang có chuyện, cho nên không thể đi gặp cậu được rồi! Để ngày khác đi, nhé!"
"A, ông xã của cậu đã trở về rồi phải không?" Thế nào mà Hàm Hàm lại quên mất chứ, Tố Tố cũng không phải thuộc loại còn độc thân như cô, thích đi gặp gỡ liền tùy tiện đi luôn được, nên cười cười, nói trêu ghẹo: "Được rồi, đã có người khác phái rồi, cho nên người nào đó liền trở thành không có nhân tính luôn. Hẹn đến ngày khác chúng ta gặp nhau nhé. Tớ đi quấy rối Tiểu Nhiên đây."
"Hắc hắc." Tố Tố cười khan hai tiếng. Cô cũng không muốn giải thích gì về chuyện này. Cứ để cho Hàm Hàm hiểu lầm đi, tránh cho việc nếu nói ra sự thật, sẽ càng làm cho Hàm Hàm bị hù dọa, "Thật xin lỗi nhé, Hàm Hàm thân yêu. Hẹn ngày khác chúng ta sẽ gặp nhau."
"Dừng ngay! Đồ nhỏ mọn… Thôi được rồi, tớ đây không quấy rầy hai người ngọt ngào với nhau nữa, bye bye nhé."
"Ừ, bye bye!"
Hai người chào hỏi nhau xong liền cúp máy. Tố Tố cũng phải đi chuẩn bị làm bữa cơm chiều rồi. Còn Hàm Hàm thì chỉ có một mình nên cảm thấy có chút cô đơn và nhàm chán. Cô đi đi lại lại ở trong hoa viên của tiểu khu, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Nhiên, nhưng di động vừa đặt lên ở bên tai, liền bị người ta đoạt đi rồi.
Hàm Hàm cả kinh, chẳng lẽ cô đã gặp phải kẻ cướp bóc rồi chăng? Quay đầu nhìn lại, Hàm Hàm vừa vặn nhìn thấy gương mặt của La Vĩ Khôn. Hừ, cái mặt làm cho người ta nhìn thấy thật chán ghét. Tại sao anh ta lại đến đây thế nhỉ, có thấy phiền hay không chứ! Hàm Hàm vươn tay đoạt lại điện thoại di động của mình: "Trả điện thoại lại cho tôi!"
La Vĩ Khôn giơ tay lên thật cao, chính là không muốn trả lại cho cô. Hàm Hàm nhảy lên, nhón chân lên, nhưng mà vẫn không sao với tới được. Cô đang muốn buông tay, thì lại bị La Vĩ Khôn ôm lấy cổ. Còn không đợi Hàm Hàm kịp phản ứng lại kịp, môi cô đã bị anh hôn xuống một cái.
Đầu tiên Hàm Hàm sửng sốt một chút, sau đó tiện đà liền nổi giận. Cô hung hăng đạp vào chân của La Vĩ Khôn, muốn cho anh phải buông cô ra. Cô cũng muốn cho anh một chút giáo huấn, thế nhưng mà, cái đạp kia của cô lại không gây chút sứt mẻ nào cho anh. La Vĩ Khôn vẻ mặt đầy nén chịu nói: "Giẫm đi, giẫm nữa đi, giẫm chết anh đi."
Im lặng không nói gì. Hàm Hàm không tiếp chiêu đối với La Vĩ Khôn, muốn đẩy anh ra, muốn chạy trốn ra khỏi cái ôm ấp của anh. Thế nhưng La Vĩ Khôn lại ôm cô chặt hơn, còn kẹp lấy cô đi ra phương hướng cửa tiểu khu. Hàm Hàm nóng nảy hỏi: "Anh làm cái gì thế? Buông tôi ra!"
"Đi theo anh ra ngoài đi dạo một chút, tránh cho em bị nhàm chán." La Vĩ Khôn nói xong, không nói thêm lời nào nữa, cứ thế ôm lấy cô đi ra ngoài. Hàm Hàm bước chân nghiêng ngả chao đảo, thân bất do kỷ (*) bị La Vĩ Khôn ôm lấy đi ra ngoài.
(*) Thân bất do kỷ: Nguyên văn cả câu "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ": Ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm, hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng mình mong muốn.
Đi đến cửa tiểu khu, đã thấy được xe La Vĩ Khôn đang dừng ở đó. La Vĩ Khôn đi qua mở cửa xe, nhét Hàm Hàm vào trong xe, rồi sau đó tự mình cũng ngồi vào ở bên người Hàm Hàm. Tài xế không cần La Vĩ Khôn dặn dò gì, cũng đã lái xe chạy lấy người.
Hàm Hàm hận chết đi được. Chỉ vì một lần cô say rượu ngoài ý muốn kia, mà từ đó cô liền bị La Vĩ Khôn dính chặt lấy. Anh không có việc gì cũng cứ chạy đến chơi ở trong nhà cô, Lúc mới đầu cha mẹ của Hàm Hàm còn có chút thật mâu thuẫn đối với anh, còn chịu đứng chung trên một trận tuyến cùng với cô, nhất định không chịu cho La Vĩ Khôn bước vào cửa. Hơn nữa, lại còn lạnh mặt đối với anh là khác. Nhưng hiện tại, tuy rằng cha mẹ của cô đối với anh không nóng không lạnh, nhưng lại thường xuyên mở rộng cửa cho La Vĩ Khôn. Tùy ý để cho anh tự do ra vào cửa nhà cô. Như thế này, không biết có phải là đại biểu cho việc cha mẹ cô hi vọng cô sẽ cùng một chỗ với La Vĩ Khôn hay không!
Kỳ thực, không phải là Hàm Hàm không yêu La Vĩ Khôn. Chỉ là bởi vì cô đã bị anh làm tổn thương quá nặng, cho nên mới không cách nào để tiếp nhận lại anh lần nữa. Hơn nữa, Hàm Hàm còn biết rất rõ ràng, trong lòng La Vĩ Khôn, trừ bỏ cô ra, còn có một người phụ nữ khác nữa.
Hiện tại, cái người phụ nữ đang ở sâu thẳm trong trái tim của anh kia, vẫn chưa trở về. Bây giờ cô là duy nhất của La Vĩ Khôn, nhưng chờ đến khi người phụ nữ kia trở về, thì cô liền trở thành người mà anh sẽ phải lựa chọn một trong số đó. Có lẽ La Vĩ Khôn sẽ chọn cô, hoặc là sẽ chọn người phụ nữ kia. Hoặc là, La Vĩ Khôn sẽ lắc lư bất định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]