Tiểu Bao Tử nóng nảy, co kéo, kéo túm chặt lại một góc cái hộp áo đang bị An Quốc Đống cầm, ngăn trở, không để cho ông ngoại lấy. Nhóc còn dùng cặp mắt to như trái nho đen nhìn lại An Quốc Đống, thực thà nói: "Ba ba."
An Quốc Đống lại đưa tay lấy cái áo ở phía bên kia. Tiểu Bao Tử lại chạy nhanh về phía bên đó co kéo, cứ co kéo tới tới lui lui như vậy, quyết bảo vệ thứ thuộc về ba ba của mình. Cái mông đít nhỏ cũng bị cọ sát đến đau rồi.
Tố Tố cùng với An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương cười đến không khép miệng được. An Quốc Đống thấy Tiểu Bao Tử thật sự đáng yêu, @MeBau*[email protected]@ lại tiếp tục trêu chọc cu cậu. Tiểu Bao Tử đại khái cảm thấy như vậy không có cách nào, liền đứng lên, đặt mông ngồi xuống ở trên hai chiếc hộp áo sơ mi, cánh tay nhỏ ôm vòng ở trước ngực, mím môi tủi thân nói: "Ba ba."
An Quốc Đống sợ trêu chọc quá sẽ làm cho Tiểu Bao Tử khóc lên, liền ra vẻ thương tâm, thở dài, nói: "Ai dà, Tiểu Bao Tử không thương ông ngoại rồi, ông ngoại đau lòng quá! Ông ngoại yêu thương Tiểu Bao Tử như vậy mà."
Tiểu Bao Tử chớp chớp đôi mắt to, nhìn vẻ mặt đầy thương tâm của ông ngoại, tựa như thật rối rắm, tròng mắt xoay xoay. Cuối cùng cậu nhóc cố hết sức đứng dậy, chọn đi chọn lại giữa hai chiếc áo, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),lấy ra một cái áo sơ mi có màu xám. Hai tay nhóc liền ôm lấy, đưa tới trong tay An Quốc Đống: "Áo ông ngoại, cục cưng yêu ông ngoại."
An Quốc Đống bỗng chốc liền vui vẻ. Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương cũng vui vẻ. Trong nhà liền vang lên một hồi tiếng cười vui vẻ. An Quốc Đống ôm lấy Tiểu Bao Tử, không nhịn được liền hôn một cái ở trên mặt cậu nhóc: "Thằng cháu ngoại yêu quý của tôi, đúng là một cục cưng đáng yêu!"
Tiểu Bao Tử tựa người vào trong lòng ông ngoại, vẻ mặt cười ngượng ngập. Cu cậu vòng cánh tay nhỏ lên ôm lấy cổ ông ngoại làm nũng.diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Lúc này An Quốc Đống vẫn còn chưa chịu bỏ qua, "Ông ngoại thấy hai cái áo kia đều rất đẹp, tất cả đều cho ông ngoại nhé."
A, ông ngoại! Thế nào mà ngài đã già như vậy rồi, lại vẫn có thể có lòng tham như vậy chứ? Hừ hừ!
Tố Tố và Lý Nguyệt Hương ngồi ở chỗ kia cười. Tiểu Bao Tử cũng liền vội vàng rời khỏi cái ôm của An Quốc Đống. Cu cậu chạy đến chỗ cái áo, đặt mông ngồi ở trên chiếc áo sơ mi cuối cùng kia, tựa như sợ bị cướp đi. Đôi chân trần của cu cậu còn đá đá lên không. Trong cái miệng nhỏ còn nói lẩm bẩm: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Đá đá đá, mắng mắng mắng."
Mọi người lại cười không ngừng được. An Quốc Đống cũng không tiếp tục trêu chọc cậu nhóc nữa rồi, muốn ăn cơm tối. Thế nhưng mà Tiểu Bao Tử chính là không chịu đi ăn cơm. Hai cánh tay nhỏ ôm vòng lại ở trước ngực, cái mông đít nhỏ cứ dính chặt ở trên hộp áo sơ mi, không chịu rời đi. Ai khuyên nhủ thế nào cũng không được. Nói không cần chiếc áo này nữa cũng không được, còn nếu quát to thì sợ cậu nhóc sẽ khóc mất. Cuối cùng Tố Tố nói: "Thôi, cứ để cho cháu nó chờ đến khi Xuyên tử trở về, để cho hai cha con bọn họ cùng ăn cơm với nhau đi."
Cuối cùng mọi người không quản Tiểu Bao Tử nữa. Còn cậu nhóc thật sự cứ một mực ngồi ở tại nơi đó, không hề nhúc nhích. Tố Tố đi ra xem vài lần, gọi cục cưng đi ăn cơm, nhưng cậu nhóc vẫn lắc đầu, kiên quyết không chịu.
Lý Nguyệt Hương không nhịn được liền đến càu nhàu với An Quốc Đống: "Ông xem đó, ông thật chẳng ra làm sao cả, trêu chọc cháu quá mức như vậy, khiến cho Tiểu Bao Tử bị đói bụng."
An Quốc Đống vẫn chỉ có cười.
Đang khi bọn họ ăn cơm, nói nói cười cười thì Sở Lăng Xuyên đã trở lại. Anh vào cửa, thay đổi giày, đi đến phòng khách chào: "Ba mẹ, bà xã, con trai, con đã về rồi."
Anh chào xong thì Tố Tố cùng hai vị trưởng bối đi ra. Mà Sở Lăng Xuyên cũng liếc nhìn thấy Tiểu Bao Tử ngồi ở trong góc, không khỏi mở to hai mắt nhìn: "Con trai, con ở đó là đang làm cái gì vậy?"
"Ba ba!" Tiểu Bao Tử kích động chào một tiếng, nhưng vẫn cứ ngồi ở chỗ kia không chút sứt mẻ.
Tố Tố cùng hai vị trưởng bối cũng đã từ trong nhà ăn đi ra. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên, Tố Tố cười giải thích: "Anh không nhìn xem, là cái gì ở phía dưới mông đít của con trai anh đang ngồi lên kia hay sao."
Sở Lăng Xuyên đi qua. Lúc này anh mới nhìn thấy, ở phía dưới cái mông của Tiểu Bao Tử đang ngồi kia, chính là một cái hộp áo sơmi. Anh mờ mịt rồi, nhìn về phía Tố Tố cùng cha mẹ: "Tình huống gì vậy ạ?"
"Nó đang chiếm giữ cho anh đấy, sợ ba ba lấy đi mất."
Tố Tố nói xong, Sở Lăng Xuyên cũng không nhịn được cười. Đây là nụ cười vui vẻ đầu tiên của anh từ hơn mười ngày qua tới giờ. Sở Lăng Xuyên cười đến vui vẻ. Anh đi qua, một tay ôm lấy Tiểu Bao Tử, hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Con trai con phải thương ông ngoại, biết không? Con đưa áo này cho ông ngoại, có được hay không?"
Tiểu Bao Tử dựa đầu vào ở trong lòng anh, bàn tay nhỏ bé lại chỉ vào chiếc áo sơ mi đang để ở trên bàn trà, nỗ lực giải thích: "Ông ngoại có áo rồi. . . Ông ngoại có… Ba ba không có, ba ba!"
Mọi người lại bật cười lên một trận… Giống như Sở Lăng Xuyên đã nói với bác sĩ Chung, nhìn thấy vợ con, nhìn thấy cha mẹ vợ của anh yêu thương thiệt tình, cho dù anh vẫn còn đau khổ và thương tâm, chung quy cũng vẫn có thể tìm được phương thức và cội nguồn vui vẻ.
Sở Lăng Xuyên hôn hít lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cũng nói với cậu nhóc: "Vậy thì con hãy nói với ông ngoại đi, mỗi người có một áo sơ mi, về sau cục cưng đi làm, sẽ kiếm tiền để mua cho ông ngoại áo nữa."
Tiểu Bao Tử nhìn ông ngoại đầy vẻ hiền hậu, nỗ lực biểu đạt lại những lời mà ba ba đã dạy dỗ mình: "Ba ba, ông ngoại… Cục cưng đi làm, áo ông ngoại mua mua ( mua áo cho ông ngoại ). Cục cưng yêu ông ngoại. Yêu bà ngoại, yêu ba ba, yêu mẹ."
Ha ha, cậu nhóc ít khi mở miệng, nhưng một khi đã mở miệng chính là nói ra một lèo như vậy. Vừa rôi cu cậu nói cả một câu thật dài, hơn nữa, nghe những lời mà cậu nhóc nói ra, đã khiến cho người lớn nghe thấy càng thật sự yêu thương. Mọi người cười vui mừng đến không khép miệng lại được, bao gồm cả Sở Lăng Xuyên.
Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống gọi, bảo Sở Lăng Xuyên mau chóng đi ăn cơm. Tố Tố đi tới đón Tiểu Bao Tử từ trong ngực anh, "Anh đi rửa tay đi, rồi mau chóng đi ăn cơm thôi."
"Ừ." Sở Lăng Xuyên nói xong đi tới phòng vệ sinh để rửa tay. Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử đi đến phòng ăn, đặt cậu nhóc ngồi xuống ở trên ghế, rồi sau đó đi xới cơm cho Sở Lăng Xuyên.
Bởi vì dạ dày của anh không tốt, cho nên hôm nay Tố Tố đặc biệt dặn dò bảo mẫu nấu cháo gạo, bữa tối cũng làm cả bánh màn thầu để dễ tiêu hóa, đồ ăn chiên xào cũng là loại tốt cho dạ dày. Tố Tố xới cơm cho Sở Lăng Xuyên xong, lại xới vào trong chén nhỏ cho Tiểu Bao Tử.
Sở Lăng Xuyên cũng vừa vặn rửa tay xong tiến vào. Anh ngồi ở giữa Tố Tố và Tiểu Bao Tử. An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương cũng thấy đau lòng đối với Sở Lăng Xuyên. Ở trong mắt của bọn họ, Tố Tố là con gái của mình, Sở Lăng Xuyên là con rể của bọn họ, nhưng cũng là con trai của bọn họ. Lòng bàn tay, lưng bàn tay đều là thịt.
Trước kia, bởi vì Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên làm tổn thương, nên cũng có chút oán trách đối với anh. Thế nhưng mà lúc này, bọn họ đối với anh lại càng thêm đau lòng. Thật không dễ dàng, tất cả đều không dễ dàng. Lý Nguyệt Hương gắp thức ăn cho Sở Lăng Xuyên: "Tố Tố nói dạ dày con không tốt, về sau trong ăn uống con cần phải chú ý nhiều hơn! Con mau chóng ăn đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]