Còn đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ, đột nhiên Triệu Đình Phương đứng lên, ánh mắt yên lặng nhìn phía trước. Bà nâng tay chỉ vào cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười, "Vệ Bình, ông nhìn kìa, là Việt Dương và Xuyên tử tan học đã trở lại..."
Sở Vệ Bình bị Triệu Đình Phương làm cho kinh hãi. Ông vội vàng đứng dậy, nhưng mà thân thể của Triệu Đình Phương lại chậm rãi ngã xuống, "Đình Phương!" Sở Vệ Bình kêu to, cũng vội vã gấp gáp đỡ lấy Triệu Đình Phương, để cho bà dựa vào ở trong ngực. Triệu Đình Phương cũng từ từ nhắm hai mắt lại, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)mất đi tri giác.
Xe cứu thương.
Bệnh viện.
Phòng cấp cứu. Sở Vệ Bình vừa hoảng loạn lại vừa khẩn trương, còn có Sở Việt Dương cùng với vợ cũng đã vội vã chạy tới rồi.
Sốt ruột cùng chờ đợi, hi vọng Triệu Đình Phương ở trong phòng cấp cứu sẽ được bình an vô sự. Thế nhưng lúc này Sở Vệ Bình lại tỉnh táo dị thường, dặn dò con cháu: " Việt Dương, con đi đón con gái đi, nghĩ ra biện pháp gì đó, xem có thể liên lạc được với Xuyên tử hay không, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on rồi bảo Xuyên tử trở về nhà một chuyến! Tiểu Kha, con về nhà, lấy quần áo của mẹ con mang đến đây để mặc liệm."
"Ba!"
Sở Việt Dương và vợ là tiểu Kha vừa nghe Sở Vệ Bình nói đến lời này đều đỏ mắt lên, "Ba ba, mẹ sẽ không có việc gì đâu..."
"Nghe lời ba đi, nhanh lên."
Sở Việt Dương và vợ khóc đỏ mắt, một người vội vàng trở về đi lấy quần áo, một người vội vàng đi đón đứa nhỏ.
Bọn họ đều cầu nguyện Triệu Đình Phương sẽ không có việc gì.
Nhưng mà cuối cùng kết quả là bác sĩ đã đưa ra một thông báo rằng tình hình của bệnh nhân đã ở tình trạng nguy kịch. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Dặn dò bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt, bệnh nhân sẽ không qua khỏi được… Đây không thể nghi ngờ gì nữa, bác sĩ đã nói để cho người nhà chuẩn bị hậu sự rồi. Vừa nghe tin tức này, người trong nhà đều khóc. Sở Vệ Bình đỏ mắt, khó chịu, nhưng lại không sao khóc được.
Người một nhà vây quanh ở trước giường bệnh Triệu Đình Phương, đè nén tiếng khóc. Triệu Đình Phương mặt xám như tro tàn, nhắm mắt lại, một bàn tay giơ lên phía trước giống như muốn cầm lấy một cái gì đó, miệng hữu khí vô lực đang lẩm bẩm một điều gì.
Sở Vệ Bình nắm giữ lấy tay của Triệu Đình Phương, cúi đầu xuống, lỗ tai ghé sát ở bên cạnh đôi môi của Triệu Đình Phương mới nghe được rõ ràng. Triệu Đình Phương đang gọi tên Sở Lăng Xuyên và Tiểu Bao Tử. Cháu nội đích tôn, cháu nội đích tôn. Cháu nội đích tôn chính là tâm tâm niệm niệm của Triệu Đình Phương.
Ông ngẩng đầu lên nói với Sở Việt Dương nói: "Mau chóng gọi điện thoại cho Tố Tố, mặc kệ thế nào, phải bảo với con bé phải tận lực gấp gáp trở về một chuyến, đừng để cho mẹ con ra đi mang theo sự tiếc nuối."
Thời điểm Sở Việt Dương gọi điện thoại Tố Tố, Sở Vệ Bình cũng vội vã gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên. Điện thoại di động của anh tắt máy. Nhưng cơ bản là anh đang đi đánh trận, cho nên cuối cùng cũng vẫn không gọi được. Có gọi điện thoại nói cho anh biết thì thế nào, anh cũng không thể về nhà được, cũng không thể về ngay được!
Biết rõ Sở Lăng Xuyên cũng không thể về được, vậy thì cần gì phải làm cho anh biết được tin này. Ở bên đó Sở Lăng Xuyên sẽ lại phải chịu hai sự thống khổ. Cho nên việc lựa chọn khó khăn này cứ để cho ông làm, tức là sẽ không thông báo cho Sở Lăng Xuyên biết, để cho anh an tâm tiếp tục diễn tập, hết thảy chờ anh trở về sẽ lại đối mặt.
Sở Việt Dương không gọi điện thoại được cho Tố Tố, đanh phải gọi điện thoại cho An Quốc Đống. An Quốc Đống vừa họp xong, nghe thấy chuông di động vang lên, nhìn một chút là điện thoại của Sở Việt Dương gọi tớ. Ông tưởng chuyện làm ăn, liền vội vàng tiếp thông. Thế nhưng sau khi An Quốc Đống nghe được tin tức vừa bi thương, vừa nặng nề từ đầu điện thoại của Sở Việt Dương, thì tim của ông không khỏi căng thẳng: "Đừng có nóng vội, tôi đây liền nghĩ biện pháp để liên hệ với Tố Tố."
Nói xong ông vội vàng cúp máy gọi điện thoại cho Lý Nguyệt Hương. Phải rất lâu sau mới có người bắt máy. Ông vội vàng nói: "Nguyệt Hương, Tố Tố đâu rồi? Mẹ của Xuyên tử không qua được rồi, nghĩ biện pháp mau chóng gấp gáp trở về."
Lý Nguyệt Hương vừa nghe không khỏi kinh ngạc một chút, "Không phải là đang khỏe mạnh hay sao, thế nào đột nhiên lại đổ bệnh nặng như vậy?"
"Được rồi. Bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện này. Bà mau nghĩ biện pháp cùng Tố Tố trở về gấp, nguyện vọng lớn nhất của thông gia chính là được trông thấy đứa nhỏ... Sở Vệ Bình nói bà ấy sắp không qua được rồi. " Lý Nguyệt Hương vội vàng nói: "Để tôi mau chóng đi gọi Tố Tố ngay. Mấy mẹ con chúng ta sẽ mau chóng trở về. Ông đừng đợi ở đơn vị nữa! Mau chóng đi đến bệnh viện coi chừng xem thế nào."
"Được! Tôi biết rồi, trên đường đi chú ý an toàn."
Nói xong ông liền cúp máy. An Quốc Đống cũng vội vã tiến về hướng bệnh viện. Lý Nguyệt Hương muốn tìm Tố Tố, nhưng mà, Tố Tố mang theo Tiểu Bao Tử đi chơi rồi. Cậu nhóc ở nơi này ở vài ngày đã chán rồi, cứ khóc đòi về nhà để đi tìm ba ba.
Vì để cho cậu nhóc không khóc nữa, Tố Tố đành phải mang con trai đi chơi khắp nơi ở trong thôn xóm. Bởi vì cảm thấy không có chuyện gì, cho nên Tố Tố cũng không mang theo di động, ôm Tiểu Bao Tử đi đến bờ sông trong thôn.
Trên sông có thật nhiều vịt con đang bơi ở đó. Hơn nữa còn có cá nhỏ. Tiểu Bao Tử nhìn thấy những thứ này thì mới nín khóc. Cu cậu cầm nhánh cây nhỏ đuổi con vịt chạy chơi, miệng còn gọi vịt vịt, vịt vịt, vô cùng vui vẻ.
Cô vẫn không biết Triệu Đình Phương đang bệnh tình nguy kịch, cũng không biết người trong nhà đang gấp gáp muốn tìm cô cùng Tiểu Bao Tử vội muốn chết. Thấy cậu nhóc đã nín khóc, Tố Tố muốn dẫn nhóc trở về, thế nhưng Tiểu Bao Tử không chịu. Cậu nhóc chơi đùa đã nghiện rồi, chỉ thích chạy đuổi theo con vịt mà thôi.
Cậu nhóc tinh lực mười phần, mà cô thì đã có chút mệt mỏi, liền đi qua ôm lấy Tiểu Bao Tử đang chạy loạn, dỗ dành cu cậu: "Con trai, mẹ rất mệt, chân cũng đã đau đớn lắm rồi. Chúng ta đi về nhà tìm mấy bạn nhỏ để choi đùa có được hay không?"
Còn đang nói thì cô nghe thấy từ phía sau có một tiếng gọi gấp gáp: "Tố Tố, cái con bé này, thế nào lại chạy đến tận nơi này như vậy? Không thể biết cháu đang ở chỗ nào để mà đến để tìm cháu nữa."
Tố Tố nhìn lại, hóa ra là mợ của mình: "A! Mợ, có chuyện gì vậy? Tại Tiểu Bao Tử cứ khóc rống lên, cháu không có biện pháp gì, đành phải dẫn nó đi chơi chung quanh đi một chút. Phải khó khăn lắm thì mới dỗ nó ngoan lại được."
"Nhanh đi về đi." Bà mợ vội vàng nói.
"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Tố Tố thấy dáng vẻ lo lắng của bà mợ, cũng vội vàng ôm lấy Tiểu Bao Tử. Bà mợ lôi cánh tay Tố Tố liền đi về: "Mẹ chồng của cháu bệnh tình nguy kịch rồi, bảo cháu nhanh chóng trở về đó."
Tin tức này tới quá đột ngột, cũng thật sự đã làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, hoàn toàn là sấm nổ giữa trời quang. Tố Tố gần như cho là mình nghe lầm, không thể tin được liền hỏi lại: "Mẹ chồng của cháu bệnh tình nguy kịch ư?"
"Đúng vậy đó. Ở nhà vừa gọi điện thoại đến xong, nói là sắp không được nữa rồi."
Nghe lời của mợ nói, lỗ tai Tố Tố vang lên ong ong, đầu óc trống rỗng. Mẹ chồng cô bệnh tình nguy kịch! Làm sao có thể chứ? Mới hai ngày trước bà còn gọi điện thoại nói với cô muốn gặp Tiểu Bao Tử kia mà. Đang yên đang lành khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]