Sở Lăng Xuyên lắc đầu nói không có việc gì. Tố Tố cũng đưa khăn giấy cho anh. Anh tiếp nhận khăn giấy, lau miệng, "Bà xã bảo bối ơi, em nói một chút anh nghe, 800 đồng ấy em đã mua cái gì rồi hả ?"
"Anh không thấy được hay sao? Em đã thay đổi rèm cửa sổ, drap giường vỏ chăn, còn có đèn trong nhà, bộ đồ ăn, mua cho Tiểu Bao Tử một bộ quần áo, sẽ không ngẫu nhiên tùy tiện mà mua những thứ thượng vàng hạ cám đâu."
Tố Tố nói sơ qua, lúc này vẫn còn còn cao hứng phấn chấn. Dù sao cũng là tiền cô thắng được mà, @MeBau*[email protected]@ cho nên sẽ tùy tiện tiêu xài, có vẻ cũng không đau lòng.
Sở Lăng Xuyên lại lặng yên rơi lệ. Bảo bối, đây chính là tiền tiêu vặt của anh đó. Nhưng mà, anh không thể nói ra được, chỉ có thể yên lặng bi thương trong lòng. Anh xem tình hình thế này đúng là dở khóc dở cười rồi, "Bà xã, em đã nói lời thì phải giữ lời đó. Em đã thắng nhiều như vậy rồi, như vậy từ nay về sau em phải từ bỏ, không được chơi bài nữa, biết không?"
"Như vậy sao được chứ! Sở Lăng Xuyên anh xem đó, tay em có vận khí tốt như vậy, không chơi nữa thì rất đáng tiếc! Ngày mai khẳng định em vẫn còn có thể tiếp tục thắng bài, chờ ngày nào đó có dấu hiệu bị thua, dinendian.lơqid]on, em lập tức không chơi bài nữa, có được không?"
Sở Lăng Xuyên thực sự hết chỗ nói rồi, nằm sấp đầu xuống ở trên bàn ăn, tay nắm thành quả đấm, nhẹ nhàng đấm một cái vào mặt bàn: "An Nhược Tố em muốn chọc giận chết anh hả? Anh đã phải chịu hy sinh lớn như vậy rồi, vậy mà em lại lật lọng, nói không giữ lời."
Tố Tố nhìn cái bộ dạng của Sở Lăng Xuyên đấm lên mặt bàn như vậy, tuy rằng cô không biết anh đã hy sinh cái gì. Bất quá cô bị bộ dáng kia của anh chọc cười, liền ghé qua đưa tau vỗ vỗ lên bả vai anh: "Sở Lăng Xuyên, anh hãy bình tĩnh bình tĩnh lại! Anh nên biết, nữ nhân thiện biến (*) mà! diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Em cam đoan chỉ cần có dấu hiệu thua, em liền lập tức thu tay lại."
(*) Nữ nhân thiện biến: sở trường của người phụ nữ là hay biến đổi
Hừ! Lời nói này của cô cũng không đáng tin nữa, thua lại nghĩ muốn phải thắng trở lại, thắng lại muốn thắng nhiều thêm vài lần nữa! Đồ lật lọng! Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu, hung hăng cắn mạnh một miếng vào chiếc bánh màn thầu ở trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ăn cơm!"
Tố Tố toàn thắng!
Sau bữa cơm chiều, Sở Lăng Xuyên đi rửa bát, Tố Tố ở phòng khách chơi với Tiểu Bao Tử. Cô nhãng đi một cái, không chú ý, Tiểu Bao Tử liền một mình đi vào trong phòng ngủ. Cu cậu dẫm lên một chiếc ghế nhỏ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cố hết sức lấy cái chậu hoa ở trên bàn đầu giường xuống. Thế nhưng cậu nhóc lại không đỡ nổi chậu hoa, làm cho cả cái chậu nhựa rơi xuống đất. Cu cậu lại leo xuống khỏi cái ghế nhỏ, rồi sau đó coi cái chậu hoa kia chính là bô để đựng nước tiểu của mình.
Tiểu tiện là quan trọng, toilet là cái gì, đối với Tiểu Bao Tử mà nói, tất cả đều là phù vân cR!
Lúc chín giờ, Tiểu Bao Tử mệt nhọc rồi, liền đi tìm ba ba Sở Lăng Xuyên để tắm rửa sạch sẽ cho mình. Nhóc đã buồn ngủ rồi. Tố Tố thì vẫn ngồi ở phòng khách xem tivi, chờ Tiểu Bao Tử tắm rửa sạch sẻ đi ra. Sau đó cô đón lấy cậu nhóc từ trong lòng Sở Lăng Xuyên, hôn mấy cái, cũng ôm nhóc đi về phòng ngủ. Sở Lăng Xuyên theo sát phía sau.
Đi đến bên giường, rốt cục Sở Lăng Xuyên và Tố Tố nhìn thấy mấy bông hoa giấy trong chậu hoa nằm ở trên mặt đất, giống như bị cái gì xối vào vậy, mềm xìu quá xá, có cảm giác giống như bị sương làm cho táp đi vậy. Hơn nữa màu sắc rực rỡ của những bông hoa kia cũng đã bị loang ra, nhiễm vào với nhau cùng một chỗ.
Sở Lăng Xuyên và Tố Tố cùng đồng thời sửng sốt một chút, rồi sau đó nhìn về Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc ngồi ở trên giường, hai bàn tay nhỏ vạch lên chân trần, ngửa đầu, dùng đôi mắt to nhìn ba mẹ, còn chu cái miệng nhỏ, dùng giọng nói non nớt đáng yêu nói: "Tưới hoa hoa."
Tố Tố nằm sấp ở trên giường cười không ngừng, Sở Lăng Xuyên cũng bật cười, xoay người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử một cái thật kêu. Sau đó, dùng râu của anh cà cà lên mặt cậu nhóc. Tiểu Bao Tử cũng cười rộ lên khanh khách, chống đỡ vào mặt ba ba để râu không cọ lên mặt mình nữa.
Náo loạn chơi đùa trong chốc lát, Tiểu Bao Tử nằm ở trong lòng Tố Tố nặng nề ngủ thiếp đi. Sở Lăng Xuyên cũng nằm ở một bên Tiểu Bao Tử chuẩn bị ngủ. Tố Tố lại cảm thấy ngày hôm nay Sở Lăng Xuyên có chút hơi quái dị.
Bởi vì Sở Lăng Xuyên này là kẻ ham sắc. Có thể rất dễ dàng mỗi ngày ôm bà xã ngủ, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội vận động. Cho nên chỉ cần sau khi Tiểu Bao Tử ngủ rồi, thì trong lúc đó anh sẽ chuyển dời Tố Tố đến một phòng ngủ khác, làm cái chuyện mà anh thích làm nhất. Suốt nửa tháng qua, mỗi ngày anh đều như vậy.
Hôm nay, người này lại ngoan ngoãn ngủ như vậy, thật khác thường quá rồi, tuyệt đối rất khác thường. Đừng hiểu lầm! Cô không phải là nghĩ muốn cùng anh này nọ cái gì, chỉ là cô thật sự là cảm thấy rất kỳ quái. Không nhịn được, cô liền đánh giá trên dưới một lượt, cuối cùng, cô cho ra kết luận là, nhất định là anh đã mệt mỏi rồi! Hắc hắc!
Tắt đèn ngủ.
Tố Tố ngủ rất sâu rất ngon lành. Cô cũng không biết là mình đã ngủ được bao lâu, liền mơ hồ cảm giác mình bị người khác ôm lấy. Dù sao cũng không phải là người khác, cho nên cô tiếp tục an tâm ngủ.
Bất đắc dĩ, có người không để cho cô ngủ ngon lành. Ai đó đã chụp lên mặt cô, ai đó ở cầm lấy mềm mại ở trước ngực cô vò loạn, ai đó còn túm lấy áo ngủ của cô… Trừ bỏ Sở Lăng Xuyên ra thì còn có ai khác nữa đây, nhất định là anh rồi.
Cô thật mệt mỏi, thật mệt mỏi. Cô buồn ngủ, cho nên, mặc kệ anh ép buộc thế nào, cô cũng không muốn tỉnh lại! Thế nhưng mà, khi thân thể của cô bị lấp đầy thì một khắc kia, cô rốt cuộc không thể ngủ nổi nữa.
Anh chính là như vậy, có đôi khi sẽ hôn môi cô rất nhẹ nhàng, chờ cô đã chuẩn bị tốt hoàn toàn. Có đôi khi anh liền trực tiếp muốn cô như vậy. Hai loại hình bắt đầu, kết quả đều như nhau, thế nhưng đều làm cho cô trầm luân không cách nào tự kiềm chế được.
Tố Tố mở hai mắt mê hoặc. Cô nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đang ghé vào ở trên người cô. Tố Tố có một loại cảm xúc muốn dùng một cái tát đập bay sự xúc động kia của anh. Cô còn đang muốn nổi bão lên đây, thế nhưng anh lại có chút nặng nề nhào đến…
A. . . .
Cô không nhịn được hừ lên một tiếng buồn bực. Tất cả những lời cô muốn nói đều bị anh đụng nát ở giữa môi với răng cô. Hai tay của cô không nhịn được liền bấu víu vào bờ vai của anh. Chờ sau khi đã trì hoãn một chút, cô mới phiền não đánh đấm lên bả vai của anh, hạ thấp giọng xuống, mắng anh: "Sở Lăng Xuyên, anh thật phiền chết rồi, phiền chết rồi. . . ."
Sở Lăng Xuyên cười với vẻ mặt đã thực hiện được mưu kế, cúi đầu xuống hôn lên cái miệng nhỏ của cô, tận tình giữ lấy sự tươi ngọt của cô. Tố Tố nhìn thấy thân thể của anh ở trên người cô lên lên xuống xuống, tâm cũng lên lên xuống xuống theo.
Một đêm triền miên.
Sáng ngày hôm sau, Tố Tố tê rần cả người, đừng nói đi chà xát mạt chược, chỉ rời giường thôi cũng đã là một vấn đề rồi. Cô ngủ một giấc đến hơn mười giờ, nhưng cả người vẫn vô cùng mệt mỏi. Cô mơ mơ hồ hồ đi từ phòng ngủ ra ngoài, nhìn thấy hai cha con đang chơi đùa ở trong phòng khách.
Tiểu Bao Tử đang chơi xếp gỗ, nhìn đến mẹ rốt cục đã rời giường, cái đầu nhỏ của nhóc liền tựa vào trên người ba ba, hướng về phía Tố Tố cười khanh khách nói: "Mẹ. . . giống con heo lười, con heo lười lười. . . ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]