Chương trước
Chương sau
  Editor: Mẹ Bầu

     Đã đến bảy giờ, truyền đến tiếng mở cửa, Tiểu Bao Tử đang ngồi ở trên chiếc xe xoay chạy tán loạn trên mặt đất, nghe được tiếng mở cửa, cậu nhóc liền ngừng lại. Đôi mắt to đen bóng nhìn về phương hướng cửa ra vào. Trong nhà những người khác cũng biết là Sở Lăng Xuyên đã trở lại, đều nhìn về phía Tiểu Bao Tử rồi lại nhìn về phương hướng cửa.

     "Ba mẹ, Tố Tố, con trai, con đã trở về rồi." Sở Lăng Xuyên vừa nói, người cũng vừa từ chỗ cửa ra vào đi đến trong phòng khách.

     "Lăng Xuyên đã trở lại rồi hả con? Cũng mệt mỏi rồi, chạy nhanh đi rửa tay ăn cơm đi."

     Thời điểm mọi người trong nhà đều chào hỏi Sở Lăng Xuyên về nhà, Tiểu Bao Tử lại vặn vẹo xoay xoay cái xe xoay, toét miệng nhìn ba cười xấu xa, còn có chút vụng vụng trộm trộm kêu: @MeBau*[email protected]@  "Lăng Xuyên."

     Giọng nói nho nhỏ tinh tế đã cắt ngang sự thân thiện của người lớn trong nhà, tất cả đều quay đầu nhìn lại Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc chính toét miệng ra cười, trong đôi mắt to cũng mang theo sự sợ hãi xen lẫn sự xấu xa.

     Tất cả mọi người đều cho rằng mình đã nghe lầm rồi, giống như nghe được Tiểu Bao Tử kêu tên Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên nhìn con trai đáng yêu của mình, đi qua đó, một tay ôm lấy cậu nhóc bế lên, hôn hai lần rất lớn.

     "Gọi ba ba đi." Cậu nhóc hôm nay thế nào lại không nhiệt tình hoan nghênh anh, cũng không kêu ba ba, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on chẳng lẽ chút lễ phép kia mà cu cậu đã quên không nhớ nữa rồi, nhóc không nhớ anh sao?

     Cánh tay nhỏ của Tiểu Bao Tử ôm lấy cổ của Sở Lăng Xuyên, cái đầu nho nhỏ chôn vào trong ngực anh, lại nói rất nhỏ giọng: "Lăng Xuyên... ."

     Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, tiện đà phá ra cười, cực kỳ ngạc nhiên. Cậu nhóc thế mà lại kêu tên Sở Lăng Xuyên, khà khà, hơn nữa đại khái còn cảm thấy sợ bị mắng, nhóc còn dè dặt cẩn trọng là không dám lớn tiếng kêu.

     Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tiểu Bao Tử, hôn rồi lại hôn ở trên mặt cu cậu, không thể tin được, con trai thế nhưng biết tên của anh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn liền cố ý hỏi: "Con trai, ba ba tên là gì?"

     Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn xem sắc mặt của cha mẹ và của ông ngoại bà ngoại, rồi sau đó mới toét miệng ra cười nói: "Lăng Xuyên."

     Nghe Tiểu Bao Tử nói ra cái tên Sở Lăng Xuyên, mọi người lại phá lên một trận cười. Tố Tố lại càng cười đến không thể đè nén được. Cũng không có người nào dạy nhóc biết tên của anh là Sở Lăng Xuyên mà, chẳng lẽ bình thường nhóc nghe thấy liền nhớ kỹ?

     Sở Lăng Xuyên thì ngạc nhiên nhất. Người khác ít nhất coi chừng dùm con trai, thường xuyên sẽ bị cả kinh die,n;da.nlze.qu;ydo/nn khi con trai bật ra những từ ngữ mới. Tuy rằng có một ít thói quen ngạc nhiên như vậy, Sở Lăng Xuyên chính là một tuần mới bị kinh ngạc một lần, nên khó mà bình tĩnh lại được.

     Tố Tố không nhịn được liền tiến đến gần, hôn một cái lên trên cái miệng nhỏ của con trai, không sao nén được vui vẻ, "Tiểu Bao Tử, vậy tên của mẹ gọi là gì, con có biết không?"

     Đầu của Tiểu Bao Tử vẫn kề ở bên đầu Sở Lăng Xuyên, miệng nói ra một loạt các từ: "Tố Tố, bảo bối, bà xã, mẹ."

     Cả nhà lại cười vang. Sở Lăng Xuyên cười không khép được miệng. Tố Tố thì cười đến đỏ mặt. Danh xưng của cô cũng thật là nhiều. An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương thì lại càng cười đến ngả trước nghiêng sau. Tiểu Bao Tử cũng liền cười theo, nước miếng lại nhỏ giọt ra ngoài.

     An Quốc Đống cũng không cam chịu chịu vắng vẻ, ông cố ý hỏi Tiểu Bao Tử: "Vậy ông ngoại tên gọi là gì?"

     "An Quốc Gôông (Đống)." Tên An Quốc Đống có ba chữ liền đứng cạnh nhau, nên đối với Tiểu Bao Tử mà nói, vẫn có chút khó khăn. Cho nên cu cậu đã trực tiếp phát âm từ Đống thành Gôông.

     Thế nhưng tuy vậy cũng đã khiến cho An Quốc Đống thấy vui sướng rồi. Lại là một trận cười nữa, ông lại hỏi: "Vậy bà ngoại gọi cái gì?"

     Hai cái nắm tay nhỏ của Tiểu Bao Tử đặt ở trên mặt, tựa như bị hỏi có chút phiền, xoay chuyển mình thân mình để nói. Nhóc chớp chớp đôi mắt to nói: "Nguyệt Hương Hương... ."

     Ha ha! Mọi người lại cười to một trận. Mỗi người hung hăng hôn một cái ở trên mặt Tiểu Bao Tử. Mọi người quá nhiệt tình, Tiểu Bao Tử chống đỡ không được nữa rồi, nhóc liền dấu khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trong ngực của Sở Lăng Xuyên, kêu ba ba, muốn nói ba ba bảo vệ cho nhóc.

     Ở trong tiếng cười, Sở Lăng Xuyên có con trai và bà xã làm bạn đi ăn cơm tối. Trong lòng anh đều là sự kích động cùng vui sướng, còn có sự rung động cùng ngạc nhiên thật sâu. Con trai bảo bối của anh thật là làm cho anh không biết yêu thương thế nào cho đủ nữa.

     Ăn cơm tối xong là bảy giờ rưỡi, Sở Lăng Xuyên mang theo bà xã và con trai trở về nhà của bọn họ. Lúc về đến nhà thì đã tám giờ rồi, Tiểu Bao Tử chưa buồn ngủ, một mình ngồi chơi ở đằng kia.

     Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên thì ngồi ở trên ghế sofa, nhìn cậu nhóc. Cả hai người đều không nói chuyện, cũng không cần đi làm cái gì, chỉ cứ nhìn con trai chơi như vậy, đã cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc rồi.

     Tiểu Bao Tử ngồi chơi một mình, chơi đùa trong chốc lát nhóc liền đi tìm Sở Lăng Xuyên. Cu cậu đã mệt nhọc rồi, muốn tắm rửa sạch sẽ để đi ngủ. Thân mình nho nhỏ rúc vào trong vòng ngực rộng rãi của ba ba, ngón tay nhỏ chỉ về cửa phòng ngủ: "Ụ ụ ( ngủ ngủ. ) "

     Sở Lăng Xuyên ôm con lên, cũng không nhịn được nữa liền hôn vài cái ở trên mặt cậu nhóc, đi nhanh đi vào phòng ngủ, tắm rửa cho con, sau đó dỗ cho cậu nhóc ngủ.

     Tố Tố sau khi tắm rửa ở trong toilet phòng khách, thì ở bên trong đó chuẩn bị giặt giũ quần áo thay ra. Cô còn đang giặt giũ, thì Sở Lăng Xuyên đi vào. Không đợi cô kịp nói năng, anh liền ôm ngang người cô bế lên.

     "A, anh làm gì thế hả? Mau buông em xuống, quần áo vẫn còn chưa giặt xong đâu." Hai tay Tố Tố cạy cánh tay tráng kiện của anh, nhưng mà không sao cạy ra được. Cô bị anh ôm ra khỏi toilet, cứ thế đi đến một phòng ngủ khác.

     Anh cứ ôm cô như vậy, cùng nhau đổ xuống ở trên giường. Cô bị anh áp xuống ở nơi đó, gần như sắp không thở nổi nữa rồi. Không nén nhịn được nữa, cô liền nói: "Sở Lăng Xuyên... Anh muốn mưu sát em hay sao, đè nặng muốn chết đi được."

     Sở Lăng Xuyên hơi hơi chống đỡ thân thể mình đứng lên, lật thân thể của cô ra, lại nằm ngang, che phủ lên trên người cô. Anh cúi đầu từng phát từng phát hôn lên đôi môi của cô, đôi con ngươi đen trầm tĩnh nhìn cô, thì thầm thật động tình: "Bảo bối, có em cùng con trai, anh cảm thấy... Cả đời này, thật đáng giá."

     "Ha ha." Tố Tố không nhịn được cười, hơi hơi đỏ mặt, "Con trai mới gọi anh một cái tên, anh liền ở chỗ này lời ngon tiếng ngọt với em. Thì ra sức quyến rũ của con trai thật lớn quá đi mất."

     Sở Lăng Xuyên một mặt cười cười tà khí, bàn tay to liền cởi quần áo của Tố Tố. Vừa túm quần áo của cô vừa nói không đứng đắn: "Mấu chốt là sức quyến rũ của bà xã anh rất lớn, mấu chốt là bà xã đã sinh ra cho anh một đứa con tốt như vậy! Vợ ơi, em thật sự đã làm cho anh cực kỳ yêu thương em rồi."

     "A... Hu... ." Tố Tố vừa muốn nói tới cái gì, nhưng mà môi của cô cũng đã bị anh hôn xuống, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô a a. Người đàn ông này càng ngày càng không đứng đắn rồi.

     Nụ hôn cực nóng, lửa nóng dây dưa, hợp lại thật sâu. Anh đã dùng phương thức nguyên thủy nhất để yêu cô, giữ lấy cô, làm cho cô biết, cô là của anh, mà anh cũng là của cô. Bọn họ là một chỉnh thể không thể phân cách, không ai có thể lấy mất đi được.

     Tố Tố được Sở Lăng Xuyên cực kỳ thương yêu một phen. Cô được anh yêu thương, kết quả chính là ngày hôm sau không sao dậy nổi ra khỏi giường, còn bị con trai nói xấu hổ, ý chê bai là cô ngủ nướng! Haiz, cái này đều là do Sở Lăng Xuyên, anh đã phá hư hình tượng tốt đẹp của cô ở trước mặt con trai.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.