Editor: Mẹ Bầu
La Vĩ Khôn đứng ở nơi đó nhìn Hàm Hàm đóng chặt cánh cửa tủ quần áo, hóa đá rồi. Cuối cùng lại không nhịn được cười, anh cười đến gần như lăn ra ở trên mặt đất. Vì có thể để thân mình đứng ổn định, thân thể anh phải dựa vào ở trên vách tường, cười đến muốn căng gân.
Anh còn đang ở đó cười, Hàm Hàm đã mở tủ quần áo ra, đi ra ngoài, mắt híp lại, bước chân thất tha thất thểu đi ra ngoài. Thời điểm đi tới cửa, trong tầm mắt cô rốt cục có sự tồn tại của La Vĩ Khôn.
Cô lắc lắc đầu, trừng mắt nhìn. @MeBau*[email protected]@ Nhất định là cô đang nằm mơ rồi, cô đang ở trong nhà tại sao có thể có La Vĩ Khôn kia chứ. Cô nâng tay chống cái đầu còn choáng váng chóng mặt một chút, đi tới cửa, về phòng của mình để ngủ. Cô khẳng định là bản thân đang nằm mơ, nhất định là như vậy!
Nhưng mà vừa đi đến cửa phòng thì đã bị người ôm lấy. Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên. Trong men say mênh mông, ánh mắt cô dùng sức nhìn vào người đàn ông đang ở trước mắt, cũng đưa tay lên để sờ sờ mặt anh.
Xúc cảm chân thật, ấm áp! Không phải là cô đang nằm mộng, lẽ nào nằm mộng lại quá chân thực đến như vậy được chứ! die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Cô sợ tới mức muốn rụt tay về nhưng mà đã chậm rồi, tay của cô đã bị anh bắt được, thắt lưng cũng bị anh gắt gao ôm lấy.
"Buông ra tôi ra... Tại sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-trung-ta/2732507/chuong-125-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.