Editor: Uyên Xưn
--- ------ ------ ------
Tầm mắt cô dừng trên đầu gối anh, ở đó có vết xước, tay của anh cũng bị, nhất định là bị ngã.
Thẩm Hạo Vũ hình như cảm thấy tầm mắt của Tố Tố, nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên anh tự đi ra ngoài một mình, mới vừa bị té ngã, chỉ là, không có chuyện gì lớn, hơn nữa rất có cảm giác thành tựu.”
Tố Tố cao hứng thay anh, bởi vì lúc trước anh không chịu ra khỏi cửa, sợ sẽ thấy ánh mắt khác thường của người khác, hiện tại, đã có chút tiến bộ, nhưng có chút nguy hiểm.
“Anh không ngã bị thương chứ?”
“Không có.” Thẩm Hạo Vũ còn tự nhạo báng mình: “Không đau, chỉ là có chút xấu hổ.”
“Tâm tình đồng chí Thẩm Hạo Vũ hình như không tệ lắm.”
Tố Tố không nhịn được hỏi tiếp: “Đúng rồi, ông lớn cố ý đến tìm em có chuyện gì, mau nói!”
“Anh hy vọng em có thể chia sẻ niềm vui cùng với anh, em có nguyện ý không?” Thẩm Hạo Vũ biết mình đến đây sẽ tạo ra ảnh hưởng đối với Tố Tố, việc này không thích hợp, nhưng mà, anh không khống chế được bản thân, không có cách nào đè nén sự kích động trong lòng.
Tố Tố cười, người này còn thừa nước đục thả câu, “Dĩ nhiên, có chuyện tốt gì? Mâu nói em xem?”
Thẩm Hạo Vũ cũng cười, tâm tình anh cực tốt, cũng có chút kích động, “Mấy ngày nữa, anh sẽ làm giải phẫu giác mạc, anh có thể nhìn thấy ánh sáng lại rồi.”
“Thật?” Tố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-trung-ta/2732310/chuong-100-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.