Hai người vốn định đi thăm cha mẹ, sau đó sẽ đưa Tố Tố ra ngoài giải sầu. Nhưng bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới làm rối loạn kế hoạch của bọn họ.
Là La Vĩ Khôn gọi tới tìm Sở Lăng Xuyên, biết anh đang ở nhà liền báo cho anh biết, hôm nay là họp lớp cấp hai, muốn anh đưa Tố Tố tham gia cùng. Địa điểm là biệt thự nhà La Vĩ Khôn, mười giờ có mặt.
Nhìn thời gian một chút, bây giờ cũng đã chín giờ, còn một tiếng nữa, chuẩn bị một chút thì thời gian còn lại cũng đủ. Bạn học trung học cấp hai khó có thể tụ họp với nhau, đã bao nhiêu năm không gặp rồi.
Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đi thay quần áo, chuẩn bị tham gia họp lớp cùng bạn học. Phía trên anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc kẻ sắn lỡ tay, mở hai cúc áo làm lộ ra một vùng da cổ màu đồng. Phía dưới mặc quần thường xanh dương đậm, hai chân thon dài vô cùng khỏe khoắn.
Tố Tố mặc một chiếc váy đầm, nửa trên màu trắng, phần eo đeo một chiếc thắt lưng màu hồng thắt thành nơ bướm. Làn váy được trang trí bằng họa tiết hoa hồng trắng đan xen, để hoàn chỉnh còn đeo trên đầu một chiếc mũ màu trắng cùng hồng. Do tóc dài quá nên Tố Tố ngại xõa ra sẽ nóng, cô bện thanh đuôi sam, rủ ngang bên vai trông rất có dáng vẻ thùy mị.
Hai người nhìn trang phục của đối phương một chút, Sở Lăng Xuyên liền nhịn không được mà cau mày, tay chỉ váy Tố Tố: "Váy quá ngắn, đùi cũng lộ ra rồi, đổi đi."
Tố Tố cúi đầu nhìn váy của mình, vừa tới đầu gối, không dài không ngắn, có chỗ nào lộ đùi chứ, rõ ràng là anh nói hưu nói vượn. Cô ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào cổ áo hở ra để lộ làn da màu đồng trước ngực anh: "Không phải anh cũng nên nhìn lại bản thân sao, ngực cũng lộ ra rồi, em còn chưa nói anh, làm cái gì mà không đóng cúc chứ, khoe khoang anh có bắp thịt, có làn da màu đồng à, dừng nhá. Em đây váy vừa đến đầu gối, không dài không ngắn, vô cùng thích hợp, Sở Lăng Xuyên, em không đổi."
Hai người đang tranh luận thì điện thoại reo lên, Tố Tố liếc anh một cái rồi đi nhận điện thoại. Là Thiệu Minh Thành gọi tới, hỏi bọn họ đã đi chưa, Tố Tố bảo đã biết rồi cúp điện thoại. Lúc này cô mới nhớ ra, Thiệu Minh Thành cũng là bạn học cấp hai của Sở Lăng Xuyên.
Khi xuất phát, Sở Lăng Xuyên vẫn còn phê bình váy Tố Tố không thích hợp, Tố Tố cũng vẫn nói anh cài cúc áo có vấn đề.
Hai người này, đến vấn đề quần áo cũng có thể tranh luận, thật sự cũng quá buồn chán rồi. Tố Tố không đồng ý, thời gian cũng không còn nhiều, cuối cùng Sở Lăng Xuyên phải thỏa hiệp thì hai người mới ra cửa được.
Biệt thự nhà La Vĩ Khôn ở vùng ngoại ô, lái xe hơn hai mươi phân (*) liền đến, mà cuộc họp lớp này cũng một là một tay anh tổ chức.
(*) phân: đơn vị đo độ dài của Trung Quốc được sử dụng trong đời sống hàng ngày, giống với yến tạ tấn của Việt Nam, 1 phân = 1 cm. (Editor: mình nghĩ tác giả nhầm đơn vị chăng?)
Khi Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đến, một chiếc xe con cũng đi sau bọn họ cùng vào, nhìn người trong xe liền biết đó là Thiệu Minh Thành.
Hai chiếc xe con dừng lại, Thiệu Minh Thành vừa xuống xe liền đi đến chỗ Tố Tố và Sở Lăng Xuyên.
"Chị dâu, nghe nói chị có thai, chúc mừng chúc mừng nha." Thiệu Minh Thành cười cười chào hỏi cùng Tố Tố trước, lúc này mới luyên thuyên với Sở Lăng Xuyên, "Xuyên Tử, chúc mừng, đã lên chức làm cha rồi, cái người này có chuyện tốt nào cũng đều đi trước anh em."
"Hâm mộ, hâm mộ, chính tôi cũng phải tranh thủ thời gian thôi." La Vĩ Khôn cười ha hả nói xong, cũng đi tới đây "Minh Thành à, ông mà muốn làm cha thì lúc này cũng là cha mấy đứa rồi?"
"Nằm mơ đi, bớt nói bậy." Thiệu Minh Thành nói xong xoay người quay lại xe mình, mở cửa rồi đưa tay nắm lấy cái gì đó, thế nhưng lại kéo ra một người sống sờ sờ chứ. Tố Tố vừa nhìn thấy thì không khỏi trợn tròn mắt, đó không phải là Tiểu Nhiên sao?
Vẻ mặt Tiểu Nhiên buồn bực xuống xe, hất tay Thiệu Minh Thành ra. Chỉ là khi thấy Tố Tố thì cảm xúc cũng khá hơn một chút, đi tới cạnh Tố Tố khoác tay cô, cho Thiệu Minh Thành một ánh mắt ra oai.
Thiệu Minh Thành mà kéo Tiểu Nhiên ra cũng không tốt, đương nhiên Sở Lăng Xuyên lại càng không, La Vĩ Khôn liền nói: "Đi thôi, mọi người đều vào hết rồi, chỉ chờ mấy vị đại thần các ông thôi đấy."
La Vĩ Khôn nói xong thì mọi người cũng đi đến vườn hoa sau nhà, Tiểu Nhiên cùng Tố Tố dắt tay nhau đi đằng sau ba người đàn ông. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu sau liền đi vào một khoảng sân rộng lớn.
Trong lúc nói chuyện phiếm thì Tố Tố mới biết được, Tiểu Nhiên là bị Thiệu Minh Thành bắt đi chứ không phải tự nguyện, trách không được sao lại có vẻ mặt buồn bực như vậy. Hỏi cô bạn rốt cuộc đang phát triển đến đâu rồi, cô nàng chỉ nói vẫn như vậy. Cô trốn tránh, anh ta cũng lại vẫn có thể bắt được cô. Hai người này chắc vẫn đang chơi trốn tìm đây mà.
Khi Tố Tố và Tiểu Nhiên chậm rãi đi đến vườn hoa thì liền nhìn thấy rất nhiều người, mọi người ai cũng rất thân thiện nói chuyện với nhau, cả trai lẫn gái thì ước chừng khoảng hai mươi mấy người, thật đúng là không ít đâu.
Là mấy người bạn cùng lớp đi với người nhà, đa số đã nhiều năm không gặp, cùng nhau tụ lại một chỗ ôn chuyện trông vô cùng náo nhiệt.
Cách đó không xa còn có người giúp việc đang nướng thức ăn, một bàn dài bay các loại hoa quả tráng miệng.
Người có chút đông nên trong thời gian ngắn Tố Tố chưa tìm thấy Sở Lăng Xuyên, quay đầu rốt cuộc cũng tìm thấy anh đang ôn chuyện cùng vài người bạn cùng lớp, hình như đang bị tra hỏi gì đó, dáng vẻ có chút thoát thân không được.
Khi cô nhìn về phía anh thì đúng lúc anh cũng thấy được cô, liền âm thầm vẫy vẫy tay ý bảo cô qua chỗ đó. Cô cũng muốn qua đó nhưng mà không thể bỏ lại Tiểu Nhiên được.
Lúc này, Thiệu Minh Thành liền đi tới kéo Tiểu Nhiên vào trong ngực, quay đầu nói với Tố Tố: "Chị dâu, chị đi cùng Xuyên Tử đi, Tiểu Nhiên đã có em rồi."
Nói xong, Tiểu Nhiên liền bị Thiệu Minh thành kéo đi, Tố Tố nhìn hai người mà nhịn không được lắc đầu cười.
Sau khi thấy Tiểu Nhiên rời đi, lúc Tố Tố định đi đến chỗ Sở Lăng Xuyên thì anh cũng đã rời khỏi chỗ đó đang đi về phía cô, mới đi được vài bước thì liền bị một cô gái cao gầy chặn lại.
Sở Lăng Xuyên hơi cúi đầu nhìn cô gái chặn đường đi của mình, định nói chuyện thì cô gái kia lại cười cười nói: "Lăng Xuyên, đã lâu không gặp, còn nhớ rõ mình không?"
"Tô Tuệ Vân." Trí nhớ của Sở Lăng Xuyên vẫn luôn vô cùng tốt, tuy nhiều năm không gặp nhưnh vẫn có thể nhớ được người bạn cùng trung học này, bọn họ cũng từng ngồi cùng ban, anh là lớp trưởng còn cô là lớp phó học tập. (Cặp đôi đẹp nhất trong lớp học, chẳng hiểu sao cái bọn học giỏi chúng nó cứ được ngồi cùng bàn, đã giỏi càng giỏi, còn những học sinh đáng thương yếu thì càng yếu..)
"Không thể ngờ, cậu vẫn nhớ rõ mình." Tô Tuệ Vân nói rất nhỏ, giống như đang hồi tưởng gì đó, sau liền có chút hoảng hốt nói: "Năm đó cậu không nhận được tin sao... Vì sao cậu lại không đến, mình đã chờ cậu cả đêm."
Đúng lúc Tố Tố đi tới, những lời này của Tô Tuệ Vân đều được cô thu hết vào tai, ách? Cái tình huống gì đây?
Sở Lăng Xuyên khẽ nhíu mày, nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, anh đã vươn tay ôm Tố Tố, giới thiệu: "Người này là vợ mình An Nhược Tố. Tố Tố, đây là bạn học trung học của anh, Tô Tuệ Vân."
"Chào cậu." Khi Tố Tố mỉm cười chào thì Tô Tuệ Vân lại có chút sửng sốt, ánh mắt không e dè nhìn chằm chằm Tố Tố, cuối cùng rơi xuống người Sở Lăng Xuyên, có chút không dám tin hỏi: "Cậu, cậu kết hôn rồi? Thật có lỗi, mình, mình xin lỗi không tiếp chuyện được."
Tô Tuệ Vân nói xong cũng rời đi, bước chân có chút rối loạn giống như bị đả kích vậy, Tố Tố trừng mắt với Sở Lăng Xuyên, nhún người, sáp đến gần anh nhỏ giọng nói: "Xem ra anh đã kết hôn làm cho không ít trái tim con gái tan nát dưới đất nha.."
"Chỉ nói bừa." Sau khi Sở Lăng xụ mặt mắng cô một tiếng liền có mấy người bạn học mang theo người nhà đi đến, mọi người cùng nhau ôn chuyện, giới thiệu người nhà cho đối phương.
Trong nội tâm Sở Lăng Xuyên rất tự hào nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh giới thiệu Tố Tố cho mọi người biết.
Tất cả mọi người không gọi tên anh Sở Lăng Xuyên mà toàn gọi là lớp trưởng, hơn nữa còn vô cùng chú ý đến tình hình chỗ anh, nhìn ra được cái người lớp trưởng này có hình tượng rất lớn trong lòng mọi người.
Bạn học cũ ở cùng một chỗ, rất nhiều chuyện nói không hết, tán gẫu cả ngày cũng không xong. Thế nhưng Tố Tố lại chú ý thấy cô gái gọi là Tô Tuệ Vân kia lại cô đơn ngồi một chỗ, ánh mắt chỉ luôn nhìn Sở Lăng Xuyên.
Tô Tuệ Vân kia nhìn qua có chút thất hồn lạc phách, ánh mắt khi nhìn Sở Lăng Xuyên là khát vọng cùng tuyệt vọng. Xưa nay ai cũng hiểu được, trái tim thiếu nữ vào rất nhiều năm trước đã bị Sở Lăng Xuyên gây tai họa, ài.
Buổi tiệc họp lớp tiến hành thuận lợi, kết thúc tốt đẹp. Lúc chia tay, ai cũng đều lưu số điện thoại, rồi liền lưu luyến mà lục tục rời đi.
Không biết từ lúc nào mà Mạc Tiểu Nhiên đã được Thiệu Minh Thành đưa đi rồi. Lúc Tố Tố và Sở Lăng Xuyên rời đi, Tô Tuệ Vân kia vẫn nhìn theo bọn họ, vẻ mặt cô đơn ngồi chỗ đó, không chút động đậy.
Về đến nhà, vừa mới đến cửa đổi giày thì Tố Tố liền bị Sở Lăng Xuyên bế lên đi vào phòng ngủ rồi hạ cô xuống giường. Sở Lăng Xuyên cũng ngồi cạnh, vươn tay nắm chân cô: "Vợ, em có mệt không, để anh xoa bóp chân cho nhé?"
"Không mệt mỏi." Tố Tố vỗ vỗ gối bên cạnh, "Qua đây, tiểu Xuyên Xuyên, chị có việc hỏi anh." (Editor: Hi hi, ghen rồi ghen rồi, màn tra hỏi bắt đầu =)))
"Vợ bảo bối, em chắc khát nước lắm, anh đi rót nước cho em." Sở Lăng Xuyên nói xong muốn đi, Tố Tố liền hô lên: "Sở Lăng Xuyên, dám chuồn đi thì em sẽ không để yên cho anh đâu, ngồi xuống."
Hừ hừ, rốt cuộc đến lúc cô phát uy rồi, trong lòng Tố Tố tự hào.
Sở Lăng Xuyên ngoan ngoãn ngồi xuống, nở một nụ cười mê người "Vợ, có chuyện gì muốn hỏi, anh nhất định sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. (*)"
(*) tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: hễ biết thì sẽ nói, hễ nói thì sẽ nói hết.
Tố Tố nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Cái cô gái đó sao lại như vậy, cái gì thư, cái gì đợi cả đêm nha? Người nào đó nói mình chưa từng trải qua tình yêu, chẳng lẽ là nói dối sao. Tiểu Xuyên Xuyên, nói dối là muốn trừng phạt!"
"Anh thực sự không biết sao lại như vậy, nếu như em muốn biết, anh liền giúp em đi hỏi." Sở Lăng Xuyên nghiêm trang nói xong liền đứng dậy muốn đi, Tố Tố liền hô: "Anh quay lại cho em!"
Sở Lăng Xuyên đứng bên giường, đen mặt mà dơ tay đặt trước vị trí tim mình, vẻ mặt thống khổ nói: "Vợ à, em hoài nghi anh làm cho anh vô cùng đau lòng. Anh quyết định, tối hôm nay tuyệt thực!"
"Được, em cùng anh tuyệt thực." Không tin không trị được anh, trong lòng Tố Tố lạnh lùng hừ một tiếng.
Người nào đó tuyệt thực nhưng không thể khiến phụ nữ có thai tuyệt thực đâu, Sở Lăng Xuyên liền vội vàng nói: "Báo cáo vợ, là có chuyện như thế này. Lúc tốt nghiệp trung học, anh nhận được quá nhiều tờ giấy nhỏ nhưng đều không xem, cho nên về chuyện đã xảy ra với bạn gái kia, thật sự không biết, trả lời hoàn tất, xin lãnh đạo chỉ thị."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Vẻ mặt Tố Tố cố ý không tin.
"Đương nhiên. Vốn không hề phức tạp như vậy. Vợ, em phải tin tưởng anh."
Tố Tố nằm xuống, có chút ủ rũ nói: "Được rồi, muốn em tin tưởng anh cũng được. Nhưng mà anh cũng phải thể hiện chút thành ý. Hát một bài hát ru con cho em và tiểu Xuyên nhỏ đi. Nghĩ xem nào, bài Hai con hổ (*) đi, biểu đạt rất sâu đậm, để em ngủ thiếp đi rồi anh có thể tự do hoạt động."
Sở Lăng Xuyên cực kỳ khó xử, dơ tay ôm lấy đầu từ chối: "Bảo bối, thật sự mốn hát sao, anh sợ dọa đến em cùng tiểu Xuyên nhỏ. Anh vẫn nên không hát thì hơn."
"Không được, bắt buộc phải hát." Tố Tố không thỏa hiệp, cô vẫn luôn tò mò, anh đẹp trai như vậy, giọng hát phải nên êm tai đúng không. Có phải dọa người giống như La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành nói không đây?
Sở Lăng Xuyên không muốn hát, nhưng lại không thể không tuân theo chỉ thị của đồng chí An Nhược Tố, đành phải hát với dáng vẻ khảng khái hy sinh nói: "Anh hát! Nhưng mà bảo bối à, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Được, em đã chuẩn bị sẵn sàng, anh hát đi." Tố Tố hít sâu một hơi, đợi anh mở miệng, muốn mở mang kiến thức nghe tiếng hát muốn mạng người của anh.
Sở Lăng Xuyên lại lui về phía sau, lui đến cửa mới rống to: "Hai con hổ, hai con hổ..."
Đây thật sự là, Sở Lăng Xuyên vừa mở miệng giống như đang điên cuồng tranh giành với ai mất, ở đây có chỗ nào giống ca hát, rõ ràng là rống nha, chẳng khác gì rống đến nỗi phá tan cổ họng cả, Tố Tố thiếu chút nữa bị anh hát đến gọi mẹ ơi...
Vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt trợn tròn nhìn người đàn ông hát đến nỗi gân xanh trên cổ đã hiện, cũng không chịu đựng được nữa mà hô: "Ngừng!"
Sở Lăng Xuyên lập tức liền không hé giọng, tuy Tố Tố thật sự không dám khen tặng với khả năng ca hát của anh nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng ra vẻ hưởng thụ: "Ách, cái kia, được rồi, anh tự do hoạt động đi, em nghỉ ngơi một chút."
Nói xong Tố Tố liền nhắm mắt đi ngủ, tiếng hát này thực sự đáng sợ mà!
(*) Hai con hổ: bài hát Trung Quốc, cho những bạn nào muốn nghe thử rồi tưởng tượng tiếng hống hát bài này sẽ biết giọng anh Xuyên như thế nào:v
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]