Một khắc Sở Lăng Xuyên dừng lại bước chân định đi vào kia thì Tố Tố cũng mở cửa ra ngoài, lại ngoài ý muốn nhìn thấy anh ở ngoài cửa, lòng không khỏi nghẹn lại một chút, có chút chột dạ cùng áy náy giống như khi làm chuyện xấu mà bị bắt.
“Chân bị thương sao ?” Sở Lăng Xuyên cúi đầu nhìn chân của cô, đỡ cô trở lại phòng nghỉ rồi để cô ngồi xuống. Rồi sau đó liền dùng một loại tư thế rất mạnh mẽ, giọng điệu không để cho người khác phản bác nói : “Huấn luyện viên Thẩm, anh có thể đi làm việc rồi, tôi liền dùng tạm phòng nghỉ một chút.”
Thẩm Hạo Vũ hình như định nói chút gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng, cầm lọ dầu hoa hồng từ trong một cái hộp rồi đặt lên bàn, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Sở Lăng Xuyên thì lại nâng cái chân bị thương của Tố Tố lên, Tô Tố bị đau nhưng lại chịu đựng đau đớn như vậy mà không kêu lên, chỉ cau mày, chớp chớp mắt nhìn người đàn ông ngồi xổm bên cạnh cô, tâm tình liền một mảnh phức tạp.
“Không làm xương ống chân bị tổn thương.” Sở Lăng Xuyên nói xong liền đổ dầu hoa hồng ra, thuần thục mà có kỹ thuật giúp cô bôi lên. Lúc mới bắt đầu, cô cảm thấy có chút đau mà lại không dám kêu, nhưng mà từ từ, dưới sự xoa dầu của anh mà không còn đau nữa rồi.
Sở Lăng Xuyên vẫn cúi đàu xoa chân cho cô bỗng ngẩng đầu, hỏi cô : “Đã có chút đỡ hơn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-trung-ta/2732094/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.