Trước sự đón tiếp nồng nhiệt của Lâm Văn Thạch, Lục Lương Triết càng thản nhiên hơn, nhưng đối với Lâm Mộng Phạn, thái độ của anh ngược lại tốt hơn nhiều.
Lục Lương Triết kéo nhẹ eo cô kề sát, dịu dàng ôm eo cô: “Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong trước nhé!”.
“Ừ” Trước thái độ hòa nhã của Lục Lương Triết, Lâm Mộng Phạn cảm thấy gượng gạo không quen, cả người cô cứ đơ cứng ra.
Nhận thấy sự cứng ngắc của cô, Lục Lương Triết lại nhẹ nhàng đổi tư thế sang nắm tay cô. Không biết do đâu mà trái tim cô mỗi lúc lại đập mạnh hơn.
Trên đường đi, Lâm Mộng Phạn vẫn lo lắng về tính khí ương bướng của Lục Lương Triết, vốn dĩ đã không muốn diễn kịch với cô, cứ nghĩ thể nào cũng xảy ra chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của anh thì cho rằng bản thân nghĩ quá nhiều rồi.
Giọng điệu dịu dàng, động tác nhẹ nhàng, vừa ấm áp thân tình như tia nắng ấm cộng thêm nụ cười dịu dàng dành cho cô, tất cả những điều này đều khiến Lâm tỉ nhà ta ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.
Tiến thẳng vào phòng khách, Lục Lương Triết mới buông tay Lâm Mộng Phạn. Lúc này, cô mới phát hiện tay mình đã đổ mồ hôi.
Không phải do căng thẳng, cũng chẳng vì sợ Từ Nhược Hoa nhìn ra sơ hở, chỉ là không ngờ kỹ năng diễn xuất của Lục Lương Triết lại tinh vi đến thế, còn cô lại rất căng thắng.
“Con rể, mau qua đây nếm thử mùi vị trà Long Tỉnh Tây Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-tong-tai-mua-duoc/3418110/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.