Trong phòng khách ở biệt thự, Lâm Mộng Phạn vuốt trán. Nước mắt cá sấu của Từ Nhược Hoa đã rơi một tiếng trước mặt cô nhưng lớp trang điểm trên mặt bà ta vẫn chưa bị ảnh hưởng là bao.
“Mộng Phạn, chắc con cũng biết công ty của bố xảy ra chuyện. Từ sau khi bên tài vụ ôm tiền bỏ trốn, công ty bố con bị khủng hoảng kinh tế, tất cả chủ nợ giờ đều đến đòi nợ. Nếu như không trả được, bố con sẽ phải ngồi tù!”
“Muốn tôi làm thế nào?” Lâm Mộng Phạn cắt ngang bà ta khóc lóc, cô không muốn lãng phí cuộc đời mình ở trên loại người thế này.
Từ Nhược Hoa ngay tức khắc ngưng khóc lóc, vẻ mặt bi thảm nói: “Chỉ cần con có thể gả cho đại gia Lục Lương Triết thì nhà chúng ta có thể vượt qua cơn nguy này. Chỉ là..”
Bà ta dừng lại một chút, đánh mắt cho Lâm Văn Thạch.
Lâm Văn Thạch hiểu ý: “Bố biết là bên ngoài luôn đồn đại những điều không hay về anh ta, để con gả cho anh ta hơi thiệt thòi cho con. Nhưng mà bố đã tiếp xúc với anh ta, anh ta không chỉ có ngoại hình tốt mà còn trọng tình trọng nghĩa, rất có trách nhiệm. Bố thấy anh ta cũng là người đàn ông không tệ”.
Tuy là Lâm Mộng Phạn đã sớm quen với việc bọn họ bất công với cô nhưng mà trái tim của Lâm Mộng Phạn vẫn nhói lên trong vô thức. Lừa cô, nói một người máu lạnh, vô tình thành một người trong tình trọng nghĩa. Cho dù mạng của cô là Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-tong-tai-mua-duoc/3418097/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.