Editor: heisall
Những chiếc xe đang chạy trên đường đang tò mò nhìn bóng dáng màu trắng bên ngoài cửa sổ.
Vào giờ phút này Đồng Lôi với gương mặt mờ mịt đang đứng ở giữa đường cái. . . . . .
Tìm khắp nơi đều không thấy bóng dáng của Lục Tử Hiên, không phải anh không bao giờ muốn gặp cô nữa chứ? Nghĩ đến đây lòng của cô liền co rút lại, nước mắt ngưng tụ đầy hốc mắt.
"Lục Tử Hiên. . . . . . !" Trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm tên của người đàn ông mà cô vừa yêu vừa hận, Lục Tử Hiên đứng ở sau lưng cô cách đó không xa, nhìn bóng dáng gầy yếu này, lộ ra vẻ mặt không thể tin.
Cô ấy đến tìm mình sao? Cô ấy vẫn chọn mình sao?
Lục Tử Hiên từng bước tới gần bóng dáng kia, coi như chỉ là một giấc mộng cũng tốt.
Gió lạnh thổi hiu hiu, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh, trong tay nắm chặt chiếc nhẫn ‘ tình yêu vĩnh cửu ’, chiếc nhẫn này mang theo lời thề của người mình yêu: "Cho dù cuộc sống sau này có như thế nào, nguyện yêu em suốt cả cuộc đời này!" Chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út, cứ vuốt ve mãi.
"Nguyện yêu em suốt cả cuộc đời này!" Tự mình lẩm bẩm: "Lục Tử Hiên, anh đã nói, năm năm trước đã bỏ lỡ, năm năm sau anh không muốn phải mất đi một lần nữa!" Cô uất ức khóc, vào giờ phút này cô đã sớm quên đi mọi ân oán: "Nhưng bây giờ em trở về . . . . Anh đang ở đâu?"
"Lục Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-tong-giam-doc/1491979/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.