Chương trước
Chương sau
Editor: heisall
Sau khi từ sân bay trở về, An An liền cho người dọn đồ đạc của cô về Đồng gia, nói là người một nhà nên ở cùng một chỗ, đối với mấy chuyện này, cô đương nhiên vô cùng cảm động.
Cô vẫn không quen lái xe, trừ lần đó Lục Tử Hiên uống rượu say cô phải lái xe, đến cửa xe cô cũng chưa mở qua, tác dụng của bằng lái đối với cô mà nói chỉ giống như không, hôm nay mẹ nói muốn nếm thử tay nghề của cô một chút, nghĩ tới đây, bất giác bước nhanh hơn.
Trong sân có một chiếc xe thể thao Porsche nhìn rất quen, Đồng Lôi không biết hôm nay sẽ có khách tới thăm, ôm tâm trạng nghi ngờ, vọt vào nhà.
Sửng sốt, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, là anh, Lục Tử Hiên.
Vừa nhìn thấy anh, sắc mặt Đồng Lôi lập tức lạnh xuống, tâm trạng đang tốt cũng lập tức biến mất.
"Sao anh lại tới đây?" Không chút khách khí trừng mắt liếc anh một cái, lúc ở sân bay, cô còn tưởng rằng về sau anh sẽ giữ khoảng cách với mình, cho là anh đã nghe hiểu lời nói lúc đầu của mình, bây giờ nhìn lại đều không phải.
Từ trong phòng bếp, mẹ Đồng bưng một dĩa trái cây ra, vừa ra tới nơi, liền nghe thấy Lôi Lôi nói chuyện không khách khí với Lục Tử Hiên như vậy, lập tức không vui nói: "Lôi Lôi, sao con lại ăn nói như thế?" Đặt dĩa trái cây lên bàn trà, sau đó ngồi xuống ghế sofa: "Tử Hiên, không cần để ý, ăn trái cây đi!"
Lục Tử Hiên cũng không quá để ý, vui vẻ ôm Đa Đa, gương mặt tươi cười đút nó ăn trái cây.
"Anh tới thăm ba mẹ, thuận tiện mua cho cậu nhóc chút đồ chơi." Lục Tử Hiên mặt dày nói, ý là anh tới đây không có liên quan gì tới cô.
Người này thiệt là, một chữ ba mẹ gọi thật thuận miệng, chẳng lẽ anh không biết bây giờ bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa sao?
"Mẹ, chú mua rất nhiều món đồ chơi!" Đa Đa ngồi trong lòng Lục Tử Hiên, chơi vô cùng thích thú, nếu là trước kia, khi cô trở lại, nó sẽ lập tức chạy tới chào đón cô, đáng tiếc bây giờ trong mắt nó chỉ có những món đồ chơi này.
Đồng Lôi nhìn theo ánh mắt của cậu bé, trên ghế sa lon đối diện chất đầy đồ chơi như xe hơi, Transformers, xe tăng, máy bay. . . . . . Áo Ultraman còn có súng đồ chơi, đủ thứ linh tinh có thể mở được một cửa hàng đồ chơi.
"Anh đang làm cái gì vậy?" Đồng Lôi không vui nhìn anh: "Nhà tôi không chào đón anh, mời đi cho."
"Lôi Lôi ——" Mẹ Đồng lập tức ngăn lại, hôm nay nha đầu này bị gì vậy, sao lại hành động như vậy chứ.
"Đa Đa bảo bối, con thích chú sao?" Lục Tử Hiên không nhìn cô đang ra lệnh đuổi khách, nói xong lời này thuận tiện hôn lên mặt Đa Đa một cái, toàn bộ đều là thương yêu cùng cưng chiều, rõ ràng không phải là con của mình, nhưng ngay cả chính anh cũng không biết chuyện gì xảy ra, anh rất thích cậu bé này.
"Thích, Đa Đa thích chú lắm!" Lời nói của đứa bé tất nhiên đều nằm trong tính toán của anh, nhìn cô cười càng vui vẻ hơn.
"Xem ra trừ em ra, nơi này tất cả mọi người đều chào đón anh." Đặt Đa Đa đang ngồi trên đùi xuống, bất đắc dĩ nhún nhún vai với cô.
"Anh không nên được voi đòi tiên, anh đang tính toán cái gì?" Nhìn anh như vậy, Đồng Lôi rất giận.
Còn Lục Tử Hiên thì nở nụ cười nói: "Anh chỉ nói sự thật thôi mà!" Hôm nay anh đã tính toán rất kỹ, nhất định phải ở lại chỗ này cho bằng được.
Không phải anh hai nói gần đây anh đều núp ở trong nhà uống rượu sao? Sao một chút dáng vẻ chán chường cô cũng không nhìn ra được.Không để ý anh có phản đối hay không đã kéo anh ra ngoài cửa: "Lục Tử Hiên, rốt cuộc anh muốn thế nào? Không phải tôi đã nói anh hãy rời khỏi thế giới của tôi rồi sao?" Lạnh lùng nhìn anh, buông cánh tay của anh ra, lại bị Lục Tử Hiên bá đạo cầm lại, ánh mắt vô cùng yên tĩnh nhìn bóng dáng trước mặt, Lôi Lôi, rõ ràng cách em gần như vậy nhưng tại sao giống như cách nghìn núi vạn sông chứ.
"Năm năm trước đã bỏ lỡ, năm năm sau anh không muốn mất đi lần nữa." Lục Tử Hiên mệt mỏi xoay người rời đi, lại đột nhiên xoay người Đồng Lôi lại hôn một cái lên môi cô.
Em yêu, em biết không? Tim của anh chỉ nhảy lên vì một mình em!
Đồng Lôi thẩn thờ trở lại phòng khách, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi, câu kia là có ý gì?
"Lôi Lôi, Tử Hiên đâu?" Mẹ Đồng vừa nhìn thấy Đồng Lôi trở lại một mình, hơn nữa trong sân còn vang lên tiếng động cơ xe, có chút không vui hỏi: "Có phải con đuổi nó đi hay không?"
Đồng Lôi không nói lời nào, bây giờ trong đầu của cô có chút rối loạn, vì vậy liền một mình trở về phòng.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra, Đồng Lôi đang đứng ngẩn người trước cửa sổ sát đất, cho đến khi một bàn tay đặt lên vai mới phản ứng được, Đồng Tường mỉm cười đứng ở bên cạnh.
"Ba!"
"Đứa nhỏ ngốc, ba luôn hi vọng con có thể hạnh phúc, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, tại sao không thể tha thứ cho nó chứ?" Đồng Tường áy náy mở miệng, nếu như không phải do ông và cái công ty này, có lẽ cô đã có thể sống rất hạnh phúc.
Đồng Lôi cười khổ một tiếng: "Ba, có một số việc sẽ không thể quên!"
"Không phải là không thể quên, mà là con có muốn quên hay không thôi, những năm này tình cảm của Tử Hiên đối với con, ba đều chính mắt thấy được, thời gian năm năm nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn, cuộc sống có thể có mấy lần năm năm, với lại, ba cũng nhìn ra được, con đối với nó. . . . . ."
"Ba!" Đồng Lôi đột nhiên cắt đứt lời nói của ông, giơ tay trái lên ở trước mặt ông quơ quơ: "Ba, con muốn kết hôn!" nói xong, khóe miệng mang theo một nụ cười nhạt nhòa.
"Ở Chicago con gặp được một người đàn ông rất tốt, nếu như không có anh ấy, cũng chưa chắc có Đồng Lôi bây giờ, là anh ấy cho con cuộc sống thứ hai, chúng con muốn kết hôn!" Nhìn ra nơi xa, lá cây đã rụng sạch để lại những cành cây trơ trụi.
Đồng Tường không nói gì nữa, thở dài lắc đầu một cái, sau đó yên tĩnh rời khỏi căn phòng, có một số việc, người cha như ông cũng không có cách nào xen vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.