Chương trước
Chương sau
Đồng Lôi đang khóc thút thít, tất cả đều trở thành bọt nước, nếu như trước kia cô còn ôm lấy ảo tưởng, giờ khắc này biến mất không thấy tăm hơi, đêm dài đằng đẵng cô không biết nên đi nơi nào, tình hình như vậy quá quen thuộc, đêm tân hôn đó, cũng có một cô gái, cũng thật giống mình chạy đi như vậy, nhưng tình cảnh lại không giống nhau.
Khi đó là khuất nhục, lần này lại là đau lòng.
"Lục Tử Hiên, cái tên khốn kiếp này!" Hung hăng đá đèn đường một cước, đèn đường lung lay có chút kháng cự, nhưng nội tâm cô vẫn còn không chết từng quyền từng quyền đánh vào phía trên: "Tại sao anh lại đối với tôi như vậy, tại sao, tại sao?" Có lẽ là đánh mệt, chán chường tuột xuống theo cột đèn.
Trong biệt thự, Lục Tử Hiên như pho tượng đứng ở đó, trong hơi thở như có như không bay đến mùi vị thanh đạm trên người Đồng Lôi, hình như một khi không để ý thì sẽ tiêu tán.
"Tử Hiên, em đỡ anh đi vào nghỉ ngơi." Cô cực kỳ hài lòng khi Đồng Lôi rời khỏi, khóe miệng Tô Mạt chứa đựng nụ cười, hiện tại tâm tình của cô thật tốt, không ngờ tình cảm của bọn họ không chịu nổi một đả kích như vậy.
Nhưng dưới chân Lục Tử Hiên tựa như mọc rể, thế nào cũng không chuyển động, hít thật sâu, muốn hít toàn bộ mùi vị đang tràn ngập trong không trung của cô gái kia vào người, không để cho nó tiêu tán đi.
"Tử Hiên, đi thôi!"
Lục Tử Hiên đẩy cái tay đang đỡ mình của cô ra, trong miệng tự lẩm bẩm: "Lôi Lôi. . . . . ." Mắt đột nhiên sáng lên, như chim ưng phát ra ánh sáng sắc bén, nhấc chân chạy ra ngoài.
Tô Mạt hơi sững sờ, tay nhanh chóng kéo anh, có chút uất ức nói: "Tử Hiên, anh đi đâu?"
Nhưng bây giờ anh đâu còn nghĩ được nhiều như vậy, giờ phút này trong lòng của anh chỉ có một ý tưởng, chỉ có một người, cho nên không có một chút dịu dàng, chỉ có không nhịn được, hất cánh tay đang ngăn mình lại ra, sải bước chạy ra ngoài.
Anh chưa bao giờ có loại sợ hãi này, nhìn bóng lưng cô biến mất, nghe hơi thở mỏng manh của cô dần biến mất trong không khí, mình giống như lọt vào một vực sâu bóng tối, bất lực như thế.
Lôi Lôi, không cần đi, không có em, ai sẽ giúp anh làm điểm tâm. . . . . .
Lôi Lôi, không cần đi, không có em, ai sẽ giúp anh pha nước tắm. . . . . .
Lôi Lôi. . . . . .
Trong lòng anh đang nổi điên kêu cái tên này, điên cuồng nghĩ tới cô, không biết lúc nào tâm tình của mình đã bắt đầu thay đổi theo cô, cô ấy vui mừng, anh cũng sẽ vui mừng theo, cô ấy đau lòng, anh cũng sẽ đau lòng.
Cô ấy đi, lần này cô ấy thật sự sẽ rời đi, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.
Lòng của Lục Tử Hiên như bị xé rách, máu nhỏ từng giọt từng giọt, anh luôn cao ngạo lại nhếch nhác như vậy, mồ hôi chảy xuống má, sợi tóc chán chường dính vào trán.
Lôi Lôi, anh sai rồi.
Lôi Lôi, em trở lại đi, anh giải thích với em.
Lôi Lôi, tại sao em không cho anh cơ hội giải thích?
Nơi này không có xe taxi, cô cũng sẽ không đi quá xa , nhưng tại sao đuổi theo lâu như vậy cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, ánh mắt nhìn khắp mọi nơi, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không, ý tưởng đột nhiên này làm cho anh âm thầm sợ hãi.
Chợt giống như là nghĩ tới điều gì, vội vả móc điện thoại di động từ trong túi ra.
Lúc này mới phát hiện, điện thoại di động căn bản cũng không mang theo trên người, mà là để ở trong xe, "Shit!", không nhịn được chửi nhỏ một tiếng, liền vội vàng xoay người chạy về phía biệt thự, hiện tại cô có thể đã rời khỏi nơi này.
Khi anh sắp vọt vào cửa, một tiếng rên nhỏ nhẹ truyền vào trong lỗ tai từ bên kia, Lục Tử Hiên cả kinh, đi tới theo bản năng.
Trái tim liền vui mừng, lông mày nhíu chặc liền giãn ra, bóng dáng dưới ánh đèn không phải của Đồng Lôi còn có thể là ai?
Ở dưới cột đèn, người này căn bản không có chú ý tới anh, chỉ vùi mình ở giữa hai chân mà phát tiết, hai ngày nay cô liên tiếp bị đả kích.
Tiếng khóc kia khiến tâm anh cũng muốn khóc, mỗi giọt lệ cũng rơi vào trong lòng của anh, tay nắm chặt hai bên người, chân dài cất bước, chỉ mấy bước, liền ôm cô vào trong ngực.
"Anh. . . . . ." Mắt đẹp trợn to, tại sao anh lại ở chỗ này, anh không phải nên ở bên vị Tô tiểu thư kia sao?
Nhìn bộ dạng của cô, Lục Tử Hiên lập tức biết cô đang suy nghĩ gì: "Lôi Lôi, Tiểu Mạt đối với anh mà nói chỉ là quá khứ, em là vợ của anh, chỉ có em mới có thể đi theo anh."
Anh nói rất chân thành, thật sao, Đồng Lôi chỉ hơi sững sờ, không nói gì, cô thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn mau sớm giải thoát, sau đó một mình yên lặng sống thật tốt một chút, mặc kệ hiện tại anh nói cái gì cô đều không muốn nghe.
"Lôi Lôi, em không thể tha thứ cho anh sao?" Lục Tử Hiên có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Đồng Lôi lắc đầu một cái, dùng một giọng nói bình thản không thể bình thản hơn nữa nói: "Tôi mệt mỏi rồi, Lục Tử Hiên, chúng ta căn bản không thích hợp, ly hôn đi!"
Nhìn cô lắc đầu, Lục Tử Hiên rối rắm tâm lập tức tỉnh táo lại, nhưng lời nói phía sau của cô lại đẩy anh xuống địa ngục, vĩnh viễn không thoát thân được, không thể tinnhìn cô, cho là mình nghe lầm.
Ly hôn, tại sao cô có thể dễ dàng nói ra như thế?
"Không thể nào?" Anh hét lên, đôi tay giữ vai của cô thật chặt, trong thoáng chốc, Đồng Lôi cảm thấy anh muốn bóp nát vai của mình, chẳng lẽ đây không phải là hi vọng của anh sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.