"Lôi Lôi?" Một giọng nói nghi ngờ vang lên từ sau người, không sai là từ sau lưng.
Đồng Lôi cả kinh, sau lưng gió thổi vèo vèo, sẽ không bị phát hiện chứ, cô rõ ràng xuống xe rất nhanh, sao lại xui xẻo như vậy ở chỗ này gặp phải hai người dở hơi này chứ, tiểu Vi và Hoan Hoan?
"Haiz…" Tiểu Vi nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, một đôi mắt quan sát từ trên xuống dưới, tay thon sờ sờ lên cái cằm, cố làm ra vẻ thâm trầm: "Cậu hôm nay có chút khác lạ? Có phải là có chuyện gì gạt chúng tôi hay không?"
Mắt đẹp trợn to, oán hận nhìn chằm chằm xe thể thao không xa, đều do anh, nhất định phải đưa mình đi, lần này tốt rồi, vội vàng lắc đầu: "Không có. . . . . . Không có, tớ có thể có chuyện gì chứ. . . . . ." Âm thanh càng ngày càng thấp, đầu cũng rũ xuống thấp, người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra có gì không đúng?
"Thật sao?" Tiểu Vi hoài nghi lại gần mặt, mắt to vụt sáng: "Nếu không có chuyện gì, cậu sợ cái gì?"
Nhanh chóng ngẩng đầu, chột dạ cười cười: "Nào có, tớ rất khỏe, nào có sợ, ha ha?" Đôi tay còn bất chợt chà xát vào nhau, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Phát hiện cô ấy còn nhìn mình chằm chằm, vươn cổ tay ra nhìn đồng hồ một chút: "Đi thôi, làm chậm trễ thời gian rồi." Nói xong liền cất bước đi tới cửa chính cao ốc, còn muốn giữ lại nữa, nhưng Đồng Lôi không cho phép, họ còn còn có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-tong-giam-doc/1491892/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.