Ở biệt phủ của Phong Liên, kẻ có ngoại hình giống Vân Kỳ cũng đã tỉnh lại. Nhìn thấy mình bị nhốt trong căn phòng khiến nó trở nên tức giận hơn mà dùng chân đá văng cánh cửa.
Phong Liên đang hí hửng bưng tô cháo trên tay đi đến phòng nó thì tình cờ nhìn thấy cảnh này, thấy bản thân bị phát hiện nên nó vội vàng bỏ chạy. Dương Liễu từ đâu xuất hiện giữ chặt lấy tay nó lại mà dò hỏi. (1
- Ngươi không phải là Vân Kỳ! Khai mau, rốt cuộc ngươi là ai???
Nó dùng sức mạnh của mình mà hất Dương Liễu ra, sau đó biến thành làn khói đen rồi biến mất khỏi đó. Phong Liên nhìn thấy dáng vẻ giống y hệt Vân Kỳ, trong đầu hắn lúc này chợt nghĩ đến chị gái của Vân Kỳ là Mộng Kỳ, người mà Vân Kỳ vẫn luôn tìm kiếm.
Làn khói đen ấy bay trở về hang động lúc trước, nó vừa xuất hiện liền bị Sở Hoắc ra tay khống chế khiến cho nó đau đớn van xin.
-
Ngài Sở Hoắc.....xin hãy tha cho tôi.....hức...hức...
Nhìn thấy khuôn mặt đầy đau khổ kia của nó, Sở Hoắc liên tưởng đến Vân Kỳ nên thu tay lại. Hắn quay sang hướng khác để né tránh khuôn mặt kia, giọng nói lạnh lùng.
- Ngươi đã đi đâu?
Nó cố giữ bình tĩnh mà nhẹ giọng đáp lại.
- Tôi bị tên Phong Liên và Dương Liễu hiểu nhầm thành Vân Kỳ nên bị họ đánh ngất rồi bắt đi, lúc đó vốn dĩ tôi xuất hiện là để hỗ trợ cho ngài. Không ngờ lại....
Nói đến đây, nó ngập ngừng im lặng. Sở Hoắc nở nụ cười khẩy không nói gì nữa, nó lúc này không nhịn được mà khai báo.
- Phong Liên và Dương Liễu đều phát hiện tôi không phải là Vân Kỳ rồi!
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, Sở Hoắc hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó quay lại nhìn nó rồi nói.
- Ngươi đừng quên thân phận của mình, Mộng Kỳ!
Bị hắn nhắc nhở, Mộng Kỳ run rẩy không nói thêm gì nữa, nó quay người rời khỏi đó để không gian riêng tư cho hắn. (1)
Tia nắng vàng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, thân hình nóng bỏng của một thiếu nữ đang ngủ say trên giường. Trên người chỉ có chiếc mền đắp lên che đi chỗ cần che, để lộ đôi chân dài thon thả và trắng mịn.
Vân Kỳ mơ màng tỉnh dậy, thấy Bạch Vương không nằm bên cạnh nên nghĩ rằng hắn đã thức dậy từ lúc nào. Cô ngồi dậy lúc này mới phát hiện trên người mình không mảnh vải, tay theo phản xạ mà cầm lấy mền lên che đi.
Đúng lúc này, người hầu từ bên ngoài đi vào trong phòng, họ cầm theo đồ được chuẩn bị sẵn để trên bàn rồi mới rời khỏi đó. Nhìn thấy bọn họ đã rời khỏi, cô ôm chặt mền mà chạy xuống lấy đồ để thay.
Sau khi thay xong, cô mở cửa bước ra khỏi phòng mà tìm kiếm bóng dáng của Bạch Vương. Đang đi thì cô tình cờ nhìn thấy Phong Liên và Dương Liễu đang nói chuyện với Bạch Vương ở trong phòng, vốn định rời đi nhưng lại nghe tiếng Phong Liên nhắc đến chị mình khiến cho cô dừng bước.
- Ta nghi cô ta chính là Mộng Kỳ, chị gái của Vân Kỳ!
Lời nói Phong Liên vừa dứt, sắc mặt của Dương Liễu và Bạch Vương trở nên trầm xuống. Giọng nói Bạch Vương nhẹ nhàng.
- Ta tưởng nàng ấy đã mất tích rồi kia mà? Sao giờ đột nhiên lại xuất hiện??
Nghe vậy, Dương Liễu suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Ta cũng có cho người điều tra về chuyện Mộng Kỳ, bọn họ nói đêm tân hôn kia người nhà phú hộ Lâm đã nhốt Mộng Kỳ vào trong quan tài để thực hiện nghi lễ âm hôn. Nhưng không ngờ trước khi chôn thì phát hiện Mộng Kỳ đã biến mất, còn có người vô tình chứng kiến cảnh tượng một con quái vật xuất hiện trước cửa phòng tân hôn mà cướp mất Mộng Kỳ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]