Chương trước
Chương sau
Cơn mưa càng lúc càng lớn, Vân Kỳ nhìn thấy bóng lưng quen thuộc trước mắt, trong lòng lại nổi lên cảm giác khó chịu. Đầu cô vẫn luôn nhớ đến Tuyết Mai mới là người mà Bạch Vương yêu, còn cô... chỉ là người có ngoại hình tương đồng với nàng ấy. (2

Sở Hoắc thấy Bạch Vương xuất hiện phá đám nên tức giận chất vấn. 2

- Bạch Vương! Nàng ấy là vợ của ta, ngươi mau tránh ra.

Nghe lời Sở Hoắc nói, Vân Kỳ hoảng sợ ló mặt ra nhìn hắn. Bạch Vương nhíu mày nhìn Sở Hoắc, dáng vẻ vẫn toát

len su lanh lung. 2)

Thấy Bạch Vương không có ý định trả người, Sở Hoắc đành ra tay để cướp lại. Cả hai dùng phép đánh nhau rất kịch liệt, Bạch Vương quay lại nhắc nhở cô.

- Mau tìm một chỗ nấp vào, đợi ta xử lý xong tên này sẽ đưa nàng rời khỏi đây!

Dứt lời, Sở Hoắc càng trở nên mạnh tay hơn. Vân Kỳ thấy tình hình không ổn nên chạy khỏi đó, cô không muốn ở lại một nơi đầy ma quái thế này.

Phong Liên và Dương Liễu thấy cô bỏ chạy nên cũng đuổi theo sau, bóng lưng nhỏ nhắn của thiếu nữ mặc trên mình bộ váy cưới màu đỏ chạy trong mưa, tạo thành một hình ảnh thật đẹp. Do tầm trí hoảng loạn, đường trơn trượt nên Vân Kỳ sơ ý bị vấp ngã xuống dốc núi. Đến khi Phong Liên và Dương Liễu đuổi đến thì lại bị mất dấu vết, cả hai lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của cô. 2

Vân Kỳ đâu rồi??Lạ thật, vừa mới thấy chạy qua đây!!Trong lúc cả hai đang tìm kiểm, kẻ có ngoại hình giống Vân Kỳ đến chín mười phần đột nhiên xuất hiện. Nó đang chạy về hướng Sở Hoắc và Bạch Vương đang đánh nhau để hồ trợ cho Sở Hoắc, Phong Liên thấy vậy liền nhẩm tưởng là Vân Kỳ nên chạy đến giữ lấy nó. Dương Liễu nhìn thấy cảnh này cũng chạy tới giữ chặt nó lại, hắn lo lắng nói.

- Ở đó đang rất nguy hiểm, nàng không được đến đó!!

Nó nghe vậy thì trở nên bực tức muốn ra tay trừ khử ngay lập tức, Phong Liên đánh mạnh sau gáy nó khiến cho nó ngất đi. Nhìn thấy nó đã nằm yên nên Phong Liên bế nó trở về biệt phủ của mình.

Ở dốc núi, Thiên Khải và Thiên Quế cũng nhanh chóng xuất hiện và cứu lấy Vân Kỳ khỏi nơi này. Hai người đưa cô trở về căn nhà của mình để cho cô nghỉ dưỡng, Thiên Quế tò mò hỏi.



- Anh Thiên Khải! Sao anh lại cứu nàng ta???

Thiên Khải đứng yên lặng nhìn Vân Kỳ, vẻ mặt như đang tính toán điều gì đó.

Vân Kỳ sau khi tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở một nơi vừa lạ vừa quen, đúng lúc này Thiên Khải bước vào phòng, trên tay cầm chiếc khay đựng chén thuốc. Nhìn thấy cô đã tỉnh, Thiên Khải thản nhiên hỏi.

- Ngươi có sao không?

Cô nhìn thấy là Thiên Khải nên cũng có chút yên tâm hơn, nghĩ đến chuyện bản thân đột nhiên lại thành hôn với người xa lạ doạ cho cô giật mình tại chỗ. Thiên Khải ở bên cạnh thấy dáng vẻ cô tiều tụy, mệt mỏi như vậy, đành nhẹ giọng khuyền nhủ.

- Số kiếp của ngươi đã được định sẵn rồi, ngươi càng trốn tránh thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.

Nghe lời này, Vân Kỳ bất lực hỏi lại.

- Vậy.... vậy chẳng lẽ không còn cách nào khác sao??? Không còn cách nào khiến ta thoát khỏi những chuyện này để trở về cuộc sống bình thường????

Giọng nói Vân Kỳ run run như sắp khóc đến nơi, cô thật sự rất mệt mỏi với những chuyện này rồi. Dì Mai và chị

Mộng Kỳ cũng không còn, bản thân cô lại bị Thủy Thần để ý bắt về thành thân.

- Cũng không phải là không có cách, ta có thể giúp ngươi!

Lời nói này như sợi dây cứu Vân Kỳ đang ở dưới vực sâu, dáng vẻ Thiên Khải nghiêm túc nhìn cô khiến cho Vân Kỳ có thêm sự kì vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.