Chương trước
Chương sau
Đứng trước chiếc gương cổ, Vân Kỳ nhìn thấy chiếc gương rất mờ không rõ. Cô quay sang hỏi Babiya.

- Babiya? Ông có chắc là chiếc gương này có thể cho cháu biết bất cứ chuyện gì không??

Ông nhìn cô khẽ gật đầu, Phong Liên đứng ở gần đó mà chờ đợi. Vân Kỳ điều chỉnh cảm xúc rồi nghiêm giọng gọi.

- Gương thần! Hãy cho ta biết, chị gái Mộng Kỳ còn sống không? Nếu như còn sống thì chị ấy đang ở đâu???

Dứt lời, âm thanh từ trong chiếc gương vang vọng khắp ngọn núi. Hình ảnh khuôn mặt một con quỷ xuất hiện trong gương doạ Vân Kỳ sợ hãi lùi về sau vài bước. Đôi mắt nó đỏ ngầu như máu, luồng khói xám bay quanh khuôn mặt, nó nhìn thấy Vân Kỳ là con người nên vẻ mặt có chút phấn khích.

Phong Liên sợ cô xảy ra chuyện nên đi đến ôm lấy cô vào lòng trấn an, đôi mắt hắn lườm con quỷ trong gương.

Con quỷ thấy hắn ôm khư khư cô như vậy thì khuôn mặt tỏ vẻ chê bai, giọng nói khô khan vang lên.

- Đã làm gì đâu?? Đã có ai làm gì? Ôm ấp nhau như thế thì về nhà đóng cửa lại thể hiện tình cảm, ở đây ta không có nhu cẩu!!

Dứt lời, Vân Kỳ đẩy Phong Liên ra rồi đi đến chỗ chiếc gương đợi câu trả lời. Nó ho lên một tiếng rồi bắt đầu trả lời.

- Chị gái ngươi là Mộng Kỳ, người có vẻ bề ngoài giống ngươi. Đúng chứ?

Cô nghe xong liền gật đầu, vẻ mặt đầy mong chờ nhìn nó. Chiếc gương lúc này phản chiếu hình ảnh của một thiếu nữ bên trong, Vân Kỳ nhìn thấy người trong gương không ai khác chính là chị gái của mình.

- C...chị Mộng Kỳ???

Hình ảnh trong gương biến mất, thay vào đó là gương mặt quỷ kia xuất hiện. Vân Kỳ đang nhớ nhung chị gái

Mộng Kỳ thì khuôn mặt quỷ kia cắt ngang cảm xúc của cô, tim cô đập mạnh vì giật mình. Phong Liên thấy vậy thì bất bình lên tiếng.



- Ê, gương thần! Ngươi còn diện mạo nào khác dễ nhìn hơn không???

Vừa dứt lời, gương thần đã sao chép lại khuôn mặt của Phong Liên. Hắn nhìn thấy gương thần đang phản chiếu khuôn mặt của mình, nên tức giận định dùng phép phá hủy đi chiếc gương này.

Babiya thấy thế vội vàng can ngăn lại, ông ôm chặt người hẳn mà cầu xin.

- Bình tĩnh, bình tĩnh! Gương thần chỉ đang đùa thôi.

Vân Kỳ nhìn thấy gương thần này có vẻ như không đáng tin cho lắm, cô thở dài hụt hẫng quay người định rời đi.

Lúc này, con quỷ trong gương lại lên tiếng.

- Mộng Kỳ đã chết rồi!

Nghe câu này, Vân Kỳ đứng yên tại chỗ không tin lời mình vừa nghe thấy. Phong Liên và Babiya cũng đứng im tiếp tục nghe, chiếc gương lần này lại xuất hiện một cỗ quan tài, bên trong là thi thể nữ mặc đồ cô dâu màu đỏ nằm bên trong. Tim trong lồng ngực Vân Kỳ đau thắt lại, cô quay lại nhìn thấy chị gái mình nắm yên trong quan tài thì không khỏi chua xót.

- Hicc.....chị Mộng Kỳ.....huhuhu.....

Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, Vân Kỳ gục xuống đất mà bật khóc nức nở. Phong Liên vốn định đến gần an ủi cô, vô tình nhìn thấy bên trong chiếc gương đang phản chiếu lại hình ảnh của Vân Kỳ. Hắn sửng người tại chỗ, tay dụi mắt để nhìn cho kĩ lại, hình ảnh trong gương thế mà lại phản chiếu bóng dáng Tuyết Mai?

Bên ngoài là Vân Kỳ, bên trong lại là Tuyết Mai. Lúc này hắn thầm suy nghĩ.

"Không lẽ, Vân Kỳ thực sự là kiếp sau của Tuyết Mai? Tại sao chiếc gương kia lại phản chiếu hình ảnh Tuyết Mai mà không phải là Vân Kỳ??"

Vân Kỳ tuyệt vọng oà khóc, bên trong gương là hình ảnh Tuyết Mai cũng đang đau khổ oà khóc giống hệt như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.