Vân Kỳ thoát khỏi căn biệt phủ của Bạch Vương thì cứ đi mãi, đi mãi không biết bản thân đang đi đâu. Đến khi mặt trời xuống núi, vì quá đuối sức nên cô ngất đi, tình cờ có một bà lão đi ngang qua thấy nên đã gọi người đến đưa cô về làng. (1) 
Đến khi Vân Kỳ tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm trong một căn nhà bằng đất sét, ở đây chỉ có đống lửa đang được đốt cháy trong căn phòng. Nhìn thấy cô đã tỉnh, bà lão chậm rãi đi đến lo lắng hỏi. 
- Tỉnh rồi à? Cô là người ở đâu đến??? 
Nghe lời này, Vân Kỳ mím chặt môi không nói. Nếu như cô nói rằng bản thân bị Thủy Thần đưa về nhà làm vợ thì sợ là sẽ dọa đến bà ấy, thấy cô không trả lời, bà thở dài một hơi rồi nói. 
- Haiz, người ở đâu cũng không quan trọng, sáng mai cô nên rời khỏi ngôi làng này càng sớm càng tốt tránh xảy ra chuyện không may!! (1 
Nói xong, bà quay người định rời đi thì Vân Kỳ kịp phản ứng lại vội hỏi. 
- Ở đây bị sao ạ? Cháu không hiểu ý của bà lắm? 
Bà quay lại nhìn thấy khuôn mặt bối rối của cô, trong lòng không nỡ để cô xảy ra chuyện nên tiến lại gần bắt đầu nói. 
- Thật ra, vào thời gian trước thì nơi này xảy ra chuyện rất lạ. Ở ven sông gần đây luôn xuất hiện những chuyện rất quái dị, nhưng mà chỉ có một chuyện khiến cho ai nấy đều rất hoảng sợ..... 
Càng nói, người bà không ngừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-thuy-than/3710075/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.