Tôi hơi đỏ mặt, đôi mắt khẽ ngước nhìn lên thì thấy Hầu Văn Khải đang ngơ ngác nhìn tôi chằm chằm.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Anh tôi hỏi chuyện anh kìa."
Tôi cau mày.
"Hừm, dù sao đi nữa, chỉ cần là đồ thật là được rồi."
Hầu Văn Khải vội vàng chạy tới quầy thu tiền.
Anh tôi nói lười biếng: "Có phải đồ thật hay không anh cũng không biết? Tôi nói nó là thật anh cũng tin là thật?"
Hầu Văn Khải cản chặt răng rồi nói: "Với thanh danh của nhà họ Mộ các anh, không lẽ anh lại mang đồ giả đi lừa gạt người khác ư?"
"Đồ rẻ thì không có hàng tốt đâu, còn phụ thuộc xem anh muốn cái gì."
Anh tôi nói bằng giọng gian thương.
Hầu Văn Khải ngay lập tức lấy séc và viết một con số.
Anh trai tôi đã gật đầu và nói: "Thỏa thuận mua bán thành công.
Anh đợi chút, tôi sẽ đi lấy hàng thật cho anh."
Gì kia? Cái này là đồ giả sao? Thật ra tôi cũng đoán được, hàng thật của bố tôi sao có thể để tùy tiện trong cửa hàng như vậy.
Phỏng chừng chỉ có tiền Ngũ Đế là đồ thật mà thôi.
Chẳng trách lúc trước tôi ném ra nhiều thứ đồ như vậy, chỉ có tiên Ngũ Đế là phát huy tác dụng, hóa ra tất cả chỉ là hàng giả.
Hầu Văn Khải vừa thấy anh tôi đi vào kho lấy đồ thì lập tức nở nụ cười và đưa mắt nhìn tôi.
Cả người tôi run lên, bên tai nghe được một tiếng hừ khinh miệt.
Quay đầu lại liên thấy Giang Lãnh đã ngồi bên cạnh tôi, lạnh lùng đưa mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/206347/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.