Cửa tiệm đã bị khóa, tôi không cách nào chạy thoát ra ngoài đường, ông còn chặn luôn hướng ra sân sau.
"Bố, bố! Bố bình tĩnh lại đi!” Tôi nói năng lộn xộn tìm kiếm đồ trừ tà trong cửa hàng.
Nhác thấy tiền Ngũ Đế năm trên khay, tôi vốc một mớ quãng qua, đồng tiền rơi lẻng xẻng trên sàn, ngay tức khắc tôi thấy ánh mắt của bố hơi thay đổi.
"Lăng Lan, chạy mau!"
Tôi nghe tiếng của bố phát ra đầy đau đớn.
Tôi muốn chạy nhưng người trước mắt là bố của tôi, nếu có thể, tôi muốn cứu bố —— Nhưng tôi không hiểu đạo! Chưa từng được ai dạy cách trừ tà cả.
Kệ hàng bị tôi làm rối tung, tiệm đồ cổ vốn bán toàn thứ giả —— làm gì có lắm hàng thật trên đời này chứ? Tôi không phân được thật giả, vớ được vật gì cũng đều ném qua, bố tôi đột nhiên cười lên 'khanh khách.
"Lăng Lan... Ngoan nào... Đến đây, để ta thương yêu em..."
Tiếng đàn ông trầm khàn lại xuất hiện, cánh tay to vượt qua quầy hàng chộp lấy tôi.
Tôi bị dọa vung tay lên đỡ, nhân huyết ngọc trên tay phải đột nhiên lóe sáng, trước mắt tôi thẫm màu đỏ máu.
Chỉ trong chớp mắt! Lúc tôi nhìn lại bố, bố đã nằm ngửa mặt trên sàn nhà! "Bố!"
Tôi vội vàng chạy tới ôm lấy bố, quần áo sau lưng đã bị xé rách bởi xung lực.
Từ khe rách, bốn con mắt tà ác trắng dã nhìn tôi chằm chằm.
"Khanh khanh khách...
Linh thai đã kết...
Khanh khanh khách, y hành động nhanh lắm...
Lăng Lan...
Em là vợ của ta...Để bộ truyện nhanh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/206340/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.