Anh tôi nhìn xuống bụng tôi thở dài.
Bây giờ làm gì cũng cảm thấy khó xử!
Tôi bây giờ chính là đồ phiền phức, sau khi sinh có lẽ lại càng lo lắng hơn, lo lắng về sự an toàn của đứa bé.
Cách tốt nhất là cố gắng nhanh giải quyết nhà họ Tư Đồ, nhưng giờ anh ấy hành động nhanh chóng, với với mối quan hệ quan trọng này lại thêm vững chắc, nhà họ Lâm không dám chống đối công khai, chúng tôi chỉ có thể đem từng thứ Tư Đồ Nam gom được trong nhiều lắm hủy tiêu đi.
Theo quy định, khi ăn tối các con cháu trong nhà chỉ cần vô tình làm gì đó là phải ra nhà kho ăn cơm.
Bình thường đồ ăn đều rất đơn giản, hầu như toàn là đồ chạy, đúng tiêu chuẩn ba món một canh, đãi ngộ của tôi tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày dì Trương đều hầm một bát canh cho tôi. Tôi ngồi cạnh ông cố, nhìn đám con cháu đang cúi đầu của ông, không nhìn được mà khuyên ông: “Ông, chúng ta cũng đã thấy hết con gái của vợ lẽ ông rồi, nhiều năm như vậy, ông nên suy nghĩ cho người ta cái danh phận vào dòng họ, cái này cũng không ảnh hưởng nhiều đến tình cảm của ông và bà cố…”
Ông cố cười đáp: “Bà cố của cháu mấy năm trước cũng từng nói qua, bà ấy nói mấy đứa nhỏ vô tội, bởi vì bà ấy mà mất đi sự yêu thương của người bố, khiến cho bà ấy càng thêm nghiệp chướng, bà ấy nói với ông rất nhiều lần… nhưng ông không đồng ý, ông sợ mấy đứa con của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267243/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.