“Cái gì ở trong lỗ đen đó?” Tôi bị anh kéo về phòng, anh không nói một lời, tôi mơ hồ đoán được tại sao anh lại tức giận.
Lần trước Lâm Thừa Dũng đỡ vai cho tôi, anh suýt chút nữa đã tuyên bố chủ quyền ở trong phòng khách nhà người ta.
Anh đôi khi keo kiệt.
Rất keo kiệt!
Giang Lãnh không trả lời câu hỏi của tôi, mà là kéo thẳng vào phòng tắm, cau mày: “Trên người toàn là mùi của người khác, mau tắm rửa đi.”
Tôi nhăn mũi, có chút bất mãn:.”Ai mà chả như thế.”
Anh nắm lấy tay tôi, nhìn giống như cười mà cũng không hẳn:” Em đây là mời ta tham gia sao?”
Đây không phải là Âm Cảnh Thiên cung, cũng không có người hầu ngoan ngoãn phục vụ cuộc sống của anh.
“Em có thể giúp anh châm nước, lấy quần áo và tự làm những việc khác.” Tôi bĩu môi.
“...Em đâu biết hầu hạ người khác? Nhưng lại sinh ra với khuôn mặt đáng thương khiến người khác mềm lòng.” Anh khẽ thở dài.
Những vết sẹo của lời nguyền máu không lành, cũng giống như một con dấu in trên cơ thể.
Mặc dù anh đã sử dụng một bông hoa bỉ ngạn vào da để che các vết sẹo, nhưng khi nhìn kỹ vẫn có thể cảm thấy hơi không đồng đều.
Anh cười và ôm chầm lấy tôi, vùi đầu vào tóc của tôi và thì thầm “...Lan Lăng à Lan Lăng, tại sao các em lại tốt như thế...”
“...Tốt cái gì mà tốt, tốt bị bắt nạt à?”
Nghiêm túc, Tôi bây giờ mới thực sự trải qua cảm giác khó khăn khi mang thai.
Vì đặc thù của thai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267218/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.