Giọng điệu của Giang Lãnh đã lâu không nghiêm khắc như vậy, trái tim tôi đập thình thịch, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Đến cùng thì có cái gì trong quan tài nhỏ màu đỏ son? Tại sao không cho tôi nhìn? Người như anh trai tôi đều cần đến một điếu thuốc để cho đỡ sợ, Giang Lãnh còn trực tiếp chặn tầm nhìn của tôi, cứng rắn giữ đằng sau gáy tôi không cho phép tôi nhìn.
Bây giờ lực tay của anh, rất rõ ràng muốn truyền đạt cho tôi: Không được phép chống lại.
Tôi ngước mắt nhìn anh, cố gắng nhìn ra chút manh mối trong mắt anh, nhưng ánh mắt anh quá sâu.
Sâu đến…trong nháy mắt lại quay về là người đàn ông lạnh lùng lạnh lẽo, vị đế quân kiêu ngạo kia.
Quyết định sinh tử, lại cho tôi nắm chắc một ngón tay, khiến tôi như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng không dám buông tay.
Lòng hiếu kỳ của tôi bị anh cưỡng chế lại, trái tim tràn ngập sợ hãi… Tôi không thể thắng được anh.
“Em không xem nữa…nhưng đợi một chút được không? Em cùng anh trai em xử lý xong chuyện này…”
Tôi nhỏ giọng nói.
Chỉ còn hai giờ nữa là trời sáng rồi, theo thời gian của Giang Lãnh, anh cần phải trở về điện Minh Vương lúc bình minh, hình như các vị vua thời xưa đều tảo triều vào lúc trời vừa sáng thì phải? Tôi để anh tiếp tục đợi, lời mời đó hôm nay bị nhỡ rồi.
Nhưng bây giờ tôi không hiểu sao lòng dạ lại rối bời, anh trai tôi đã bỏ thuốc lá, đột nhiên bất thường như vậy, anh ấy rốt cuộc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267204/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.