Loại đau khổ khó tả này, không chỉ mỗi anh không thể chịu được, mà tôi cũng thế.
Trong chuyện này, anh chính là người đã khai sáng tôi, tuy nhiên ngay từ đầu cũng chẳng tốt đẹp gì, đã để lại trong tôi sự oán giận, cũng hiểu đây là chuyện rất đau lòng.
Về sau mới từ từ nhận ra anh không đáng sợ như vậy, anh âm thầm chịu đựng cùng sự thương cảm, cuối cùng hoá thành yêu, tôi đang nghe cái câu “cũng yêu em” lúc đó, tôi đã từ bỏ vùng vẫy.
Cái đêm từng điên cuồng đến mức ám ảnh, bây giờ thời gian dần trôi đi, ngọn lửa trong suy nghĩ của hai người đã bị nén xuống, lúc hôn môi cũng không quá sâu, thật sự là rất khó nhịn…
“Đừng có dùng ánh mắt này để nhìn ta, Mộ Lan Lăng, em sẽ lại câu dẫn ngọn lửa trong ta mất.” Anh cười nói: “Ta cũng không phải là mấy ông lão trên Cửu Trùng Thiên, không thể thanh tịnh như bọn họ.”
Thanh tịnh…tôi liền nghĩ đến không gian mà Giang Lãnh đã niệm chú.
Thanh Thịnh Cực Lạc Thiên.
Có phải thành thần tiên thực sự thì phải tu đến trạng thái tinh thần cbỏ mặc mọi thứ không.
“Lại đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói lành lạnh của Giang Lãnh vang lên sau gáy.
“Làm gì có, em không rảnh.”
“Hôm nay em mới bắt được…”
“Ta biết rồi, lính âm đã nói ta biết rồi.” Anh dừng lại một chút, khẽ cười nói: “Bọn họ đã chạy nhanh vù tới để báo cáo, Đế Quân đại nhân, nữ chủ nhân lại đi bắt quỷ rồi.”
Cái này có gì lạ đâu, đây cũng không phải lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267198/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.