Ông Lâm không biết cách nói chuyện, ông ta kể chuyện rất bình dị, không văn vẻ, hơn nữa cũng không logic lắm, tôi với anh tôi nghe xong cảm thấy rất hoang mang.
Ông Lâm bất đắc dĩ nhún vai: “Những chuyên tôi biết chỉ có như vậy. Viện trưởng đó cho rằng tôi đi rồi, không trấn áp nổi mấy thứ quỷ quái kia nên mới nói tăng thêm lương cho tôi, để tôi quay lại làm việc. Tôi còn lén lút hỏi thăm được, hiện giờ trong nhà xác rất nguy hiểm, tôi không muốn đi chịu chết.”
Tôi nhìn anh trai mình, trọng điểm của anh tôi không nằm ở việc có nguy hiểm hay không, mà là…
“Vậy lão già viện trưởng kia trả cho ông tiền công bao nhiêu?”
Được rồi, hiện giờ thì việc nuôi sống gia đình quan trọng hơn. Hiện tại, anh tôi chỉ quan tâm đến tiền bạc, chỉ cần không làm tổn hại đến âm đức của anh ấy thì anh ấy sẽ cố gắng kiếm tiền.
Hơn nữa, anh ấy rất tự nhiên đổ hết tiền chi tiêu của bà cụ Ô, bố tôi, tôi, có cả tiền sữa bột của hai tổ tiên nhỏ trong bụng lên đầu mình, lẩm bẩm rằng phải nuôi người của cả một gia đình lớn như vậy thật không dễ dàng, lại còn phải trả lương cho “anh hai nhỏ” ông già Trần nữa.
Tôi không an tâm để một mình anh tôi đi xử lý những chuyện này, gặp phải chuyện gì thì không có đến một người để thương lượng. Thân thể bố tôi bị tổn thương quá nặng, cố ý tránh xa âm khí, vì thế, cuối cùng vẫn là tôi đi cùng với anh tôi.
Khi chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267194/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.