Ngữ khí của câu nói này có chút kỳ lạ, người đàn ông này nói chuyện gọn gàng dứt khoát.
Nhất là thời đại internet, trên điện thoại di động phát tin tức rất ít khi gửi một câu dài, đều là tách ra gửi.
Lại nói đầu bị vặn thành dạng này, xương cổ gần như đã gãy rồi? Người bình thường đầu chỉ có thể vặn chín mươi độ, nào có như thế này, cái cằm đều xoay đến đằng sau bả vai? Cái này, đây là ảnh chụp ma hay chụp người.
Tôi xem một chút bị dọa đến muốn chết.
Cô Nhã Uyên núp ở cạnh cửa run lẩy bẩy.
Chồng cô cũng mặc một thân áo ngủ chạy đến, vịn bả vai của cô nói: "Hay là chúng ta báo cảnh sát đi? Bị loại người này đụng đến rất là phiền phức"
Cô Nhã Uyên lắc lắc đầu nói: "Báo cảnh sát nên nói như thể nào đây? Vả lại khách sạn nhỏ của chúng ta vừa mới khai trương không lâu."
Người làm ăn sợ nhất chính là kiện cáo, thị phi.
Bản thân cô ta có sở thích khác với những người bình thường.
Nếu như nhân viên cảnh sát muốn lục soát phòng, vậy thì càng lúng túng, đồn đi cô không có cách nào ở lại đây tiếp tục kinh doanh.
"Cô Nhã Uyên, cô đem ảnh chụp, căn cước công dân, số điện thoại của người này đưa cho tôi.Tôi tìm người điều tra thêm"
Tôi nói với cô ấy.
"Được, được, được! Thật sự là quá cảm ơn các cô!"
Cô Nhã Uyên không ngừng gật đầu.
Chồng cô ta khuyên cô ta trở về phòng, tôi liền đem ảnh chụp cùng tin tức gửi cho anh trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267163/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.