Cái gì? Anh nói gì? Thanh Hà và Thanh Nguyên Lang cũng tới bằng cách đó ư? Ý anh là sao? Tôi không kiềm được lòng hiếu kỳ của mình, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh một cách tha thiết, cậy trông anh sẽ động lòng từ bi mà nói thêm với tôi vài câu.
Trước giờ anh luôn lạnh lùng lại cao ngạo, không muốn giãi bày tâm trạng với ai, cũng không muốn tốn công giải thích lời mình nói chỉ cả.
Chỉ khi tâm tình của anh không tệ hoặc là khi anh tức giận thì mới nói nhiều vài câu, còn hầu hết thời gian là tự tôi ngồi đoán mò.
Đôi mắt của Giang Lãnh đánh về phía tôi, có thể là do biểu cảm trên mặt tôi quá rõ ràng, khiến anh cảm thấy buồn cười nên kéo tôi ra phía sau cái cây.
Tim tôi nhảy lên thình thịch, anh muốn nói gì với tôi? Đại Bình đang ngậm điếu thuốc sững sờ tại chỗ, anh trai của tôi thì chẳng ngạc nhiên gì, tay khoác lên bả vai Đại Bình, xoay người anh ta qua chỗ khác: "Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy nha.Đại Bình à, cậu đâu có muốn bị đuổi việc ha?"
Giang Lãnh kéo tôi ra sau cái cây, sau đó hoi khom người, cúi đầu cười khẽ với tôi: "Mộ Lan Lăng, không phải em nói em không ngại sao? Vậy tại sao vừa nhắc tới Thanh Hà và Thanh Nguyên Lang thì lại để lộ ra ánh mắt này chứ? Rốt cuộc em muốn biết chuyện gì đây?"
Tôi muốn biết...tôi muốn biết hai cô ấy quan trọng với anh cỡ nào, nhưng mà anh dữ như vậy, không cho phép tôi hỏi, ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267140/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.