"Anh ta không phải người bình thường, không thể tin lời anh ta!"
Tôi có chút sốt ruột gắn lên: "Bởi vì anh ta, chúng tôi khổ sở như nào anh biết không?"
Lâm Thừa Dũng chau mày: "Làm sao vậy...
có phải có điều gì kiêng kị, nếu là như vậy tôi cự tuyệt sự sắp đặt của tiền bối là được, yên tâm đi Lan Lăng, phương diện này tôi chỉ nghe cô thôi"
"Không phải như vậy, cậu Lâm, trạng thái hiện tại của tôi không được tốt, có những việc nhớ không ra, anh vẫn là nghe theo sự sắp xếp của tiền bối đi, nhớ là đề phòng Tư Đồ Nam"
Hối Thích Ngọc nói anh ta là người của phật môn, không chịu sự quản giáo của chúa, nhưng thời gian quen biết của anh ta và với chúng tôi quá ngắn, căn bản không hiểu được những chuyện này.
Chiếc nhẫn trên tay tôi có phải của chồng tôi tặng tôi hay không? Tôi lại làm mất đi rồi.
Tôi cảm thấy tôi mất đi một đoạn kí ức quan trọng nhất.
Tôi quên rồi, tôi quên mất cả tên của anh ấy.
Nửa đêm, tôi bị anh tôi gọi tỉnh.
"Lan Lăng, cảnh sát Lư gọi điện đến, gọi chúng ra một chuyến.."
Giọng của anh có chút bất lực: "Tìm chúng ta xem nhà bác xảy ra chuyện rồi"
"Xảy ra chuyện gì?"
Tôi vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Có phải là dây dưa đến cô hồn người chết nào không?"
Anh tôi thở dài cảm thán: "Lan Lăng, anh thật sự thấy em thay đổi rồi, trước đây nghe thấy mấy lời này, phản ứng đầu tiên của em là rụt cổ lại, bây giờ lại không hê có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267127/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.