"Ngài đang làm cái gì vậy?"
Tay của hắn lạnh đến tận xương tủy, khác hoàn toàn so với tay của Giang Lãnh.
Sự lạnh lẽo của Giang Lãnh chỉ là ở bên ngoài cơ thể của anh, còn hắn lại khiến tôi cảm thấy lạnh đến thấu xương.
"Nữ chủ nhân, nếu như ngài sợ hãi thì tôi sẽ ôm ngài và từ từ đi xuống là được"
Hắn cười và nói.
Trái tim tôi đập loạn xạ, tôi cảm thấy hơi do dự và hỏi: "Thật sự là chỉ cần nhảy xuống thì lập tức có thể quay trở lại trần gian sao?"
"Đương nhiên rồi, lẽ nào Đế Quân đại nhân lại hù dọa ngài sao? Ngài đừng sợ, anh trai của ngài còn đang chờ ngài đấy"
Bạch Vô Thường đỡ lấy cánh tay của tôi.
Tôi đứng gần sát mép giếng, nhìn thấy ở bên trong thật lộn xộn và u tối, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lông ngực.
Điều này thật sự đáng sợ, nó giống như là đang đứng trên một tòa nhà chọc trời và chuẩn bị rơi xuống vậy.
"Nếu không thì ngài nhắm mắt lại?"
Bạch Vô Thường cười đề nghị.
Tôi vội vàng nhắm mắt lại và còn chưa kịp chuẩn bị tốt tâm lý thì Bạch Vô Thường đột nhiên kéo tôi nhảy xuống.
"AI"
Tôi đi lảo đảo về phía trước và bước hụt chân.
Cảm giác rơi xuống một cách đột ngột này khiến đầu óc của tôi trở nên trống rỗng, tôi chưa kịp phản ứng gì thì cánh tay đã bị một lực kéo mạnh khiến cho cả người của tôi treo lơ lửng ở trong cái giếng.
Cảm giác đau đớn này giống như xương khớp đang bị kéo đứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267123/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.