Mật Phong Lâm Đó là đôi bông tai mà thị nữ đưa cho tôi, tôi uể oải liếc nhìn anh một cái, không muốn nói chuyện.
Giang Lãnh cúi người hỏi: "Sợ đau?"
Tôi gật đầu, xỏ lỗ tai có vẻ rất đau, lúc bị Tống Thanh Vy bản lỗ tai, tôi thấy thứ gì đó giống như súng bắn đỉnh, đâm vào da thịt thật kinh khủng làm sao...Tống Thanh Vy thật sự còn bắn thêm vài lỗ nữa, thật sự là tự hành hạ bản thân.
Giang Lãnh cười khẽ nói: "Sẽ không đau lắm phải không? Ít nhất cũng không đau hơn lần đầu tiên em quan hệ.
Nhìn khi đó em ra máu, ta thật không đành lòng tiếp tục.
"Vành tai là biểu tượng của phúc đức, xỏ lỗ tai thì phải nhớ đeo cái gì để trang điểm.
Nhớ kỹ em phải đeo màu đỏ.' Anh khẽ thì thâm.
"Ừ"
Tôi hoảng hốt trả lời.
"Nơi này...rất xấu..."
"Hừ...em nhìn lại đi"
Tôi lấy đâu ra sức để mở mắt ra mà nhìn? Tùy anh đi.
Khi tôi mở mắt ra, một lúc lâu sau mới nhìn thấy hoa mạn châu sa được khắc trên đầu giường, người bên canh tôi cũng chẳng biết đã biến đi đâu mất, anh ấy luôn lặng lẽ không một tiếng động mà biến mất, tôi đã quen với điều đó.
Khi tôi rửa mặt chải đầu, tôi thấy vết sẹo của lời nguyền máu trên ngực mình đã biến thành gốc cây hoa, một gốc cây hoa nở rộ bên Hoàng tuyên.
Anh ấy đã xoa nát một bông hoa rồi rải lên ngực tôi đêm qua.
Lúc này, họa tiết của bông hoa đã che đi vết sẹo, thoạt nhìn rất quyến rũ diễm lệ.
"Nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267121/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.