Thanh La buông nhẹ cái màn voan mỏng.
Cái thùng gỗ với hơi nước lượn lờ ấm áp khiến tôi vô cùng ngại ngùng, tôi không quen tảm trước mặt người khác, lớn từng này cũng chưa từng đi phòng tắm.
"Có thể nhờ mọi người tránh đi một chút không?"
Tôi nhỏ giọng hỏi.
Thị nữ cười nhẹ, nhỏ giọng nói một câu: "Lát nữa chúng tôi đến hầu hạ cô chải đầu"
Rồi ngoan ngoãn đi ra.
Thật sự rất nghe lời lại dịu dàng, Giang Lãnh được những cô gái như thế hầu hạ chắc là rất thoải mái nhỉ? Cho nên mới hung dữ với tôi như thế, hận không thể đánh tôi một trận.
Tôi cảm thấy bàn thân mình đã rất nhẫn nhục chịu đựng rồi, chỉ là so với những thị nữ tự nguyện đem bản thân hầu hạ như thế, t† còn kém xa.
Mặc kệ, nếu sau này anh ta ở bên ngoài đi quá giới hạn, tôi không thể làm gì anh, đành tự mình tránh xa, mắt không thấy tim không đau.
Giang Lãnh ở địa ngục pháp lực mạnh hơn so với ở dương gian rất nhiều, miệng vết thương anh "xử lý"
qua cho tôi đã khép lại rồi, vết thương nhẹ dường như đã lành hoàn toàn, vết thương sâu nhìn thấy xương vẫn đang lành, nhưng huyết chú ở ngực vẫn còn vết sẹo rất rõ.
Tôi tẩy đi vết máu, nhìn thấy rõ ràng vết thương cong cong vẹo vẹo phủ kín dọc theo xương quai xanh, kéo dài đến ngực.
Bên ngoài vọng vào âm thanh: "Nữ chủ nhân, tôi là Mạnh Huyên, Đế Quân đại nhân bảo tôi đến đây tìm cô"
A, nhưng mà tôi đang tắm.
Cô ấy còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267119/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.