Làn khói xanh chậm rãi nhu hòa uyển chuyển, lượn lờ tạo thành một dáng hình.
Dáng hình của một cô gái còn nhỏ hơn tôi từ từ hiện rõ ra.
Hồn phách của cô ấy có hơi đơn bạc, vẻ mặt vừa lạnh lùng nghiêm nghị vừa cảnh giác.
"Cô là ai?"
Cô ấy hỏi tôi.
Tôi không thể lên tiếng được, chỉ có thể chớp mắt lắc đầu, ý muốn bảo tôi không phải cố tình xông vào đây.
Thẩm Thanh Hà lạnh lùng cười, từ phía sau nói vọng vào: "Cô ta mới chính là...trận nhãn."
Hồn phách của cô gái kia hơi đờ đẫn ra một chút, lại hỏi: "Vậy cô là ai?"
Thẩm Thanh Hà khoanh tay, cô ta đứng phía sau tôi, thản nhiên trả lời: "Chị là ai à? Thanh Nguyên Lang à, em ở đây ngấn người lâu quá nên đầu óc trở nên chậm chạp quá rồi nhỉ, chị là Thanh Hà, sau khi em vào đây, Đế Quân lo nhà họ Thẩm sẽ mất khống chế nên bảo chị đến nhờ vả người sống ở nhà họ Thẩm, đón em một chuyến"
Thanh Nguyên Lang? Cô bé này tên là Thanh Nguyên Lang sao? Cô ấy cũng là tỳ nữ của Giang Lãnh sao? Cô gái kia ôm trán, lắc lắc đâu, ánh mắt dân trong trẻo hơn, sự cảnh giác trên gương mặt cũng vơi bớt đi, cô ấy nhìn về phía Thẩm Thanh Hà, cười nói: "Thì ra là chị Thanh Hà...à, em ở đây bao lâu rồi hả chị? Ở đây tối lắm, không có ánh mặt trời, cơ thể em bị tàn phế đến mức này, chẳng biết ngày tháng nữa rồi, ban nãy em còn có cảm giác không chịu nỗi nữa, Đế Quân đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267114/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.