Thần thông quảng đại, pháp lực vô biên.
Tôi cứ mãi cho rằng mơ mộng hão huyền này chỉ tôn tại ở người phàm.
Không có ngôn ngữ nào có thể mô tả được sự hư vô của thần ma tiên quỷ, chỉ có thế dựa vào phán đoán mà phác họa lên vẻ bề ngoài của bọn họ, rồi ca ngợi công pháp của bọn họ.
Dùng pháp thuật cứu người, độ người vô lương, phàm là người sống trong cõi đời này đều phải vào luân hồi.
Thưởng thiện phạt ác, kính thiên pháp tổ, tất cả vô hình vô tướng, huyền diệu khó có thể giải thích.
Không thể nói được thành lời.
Nước hồ như sôi lên, hình như quậy cả bùn lầy, nước chuyển sang màu vàng.
Không riêng gì những âm hồn đầy rẫy trong ngục quỷ, ngay đến cả những cô hồn giả quỷ ở nơi hoang vu xa xôi cũng bị liên lụy, giống như dời đá lấp biển bị hút vào vòng xoáy.
Không biết từ lúc nào bên cạnh tôi có rất nhiều quỷ sai âm lại nằm rạp đầy xung quanh, một vị mặc quần áo quan lớn dẫn bọn chúng cúi đầu quỳ lạy.
Anh tôi khẽ kéo góc áo tôi, khiến tôi hồn hoàn khỏi ảo giác.
Anh khẽ chọt ngón tay bóng lưng đang quỳ lạy: "Ông Thành Hoàng không phải ngồi ở trong cung hay sao, sau lại chạy đến đây dân bọn chúng lạy châu..."
Cổ họng tôi có chút khô khốc, quá căng thẳng nên lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Dù cho người bình thường không nhìn thấy quỷ thần, nhưng nhìn sang hiện tượng thiên văn hồ nước kỳ lạ ở bên kia, cũng hoảng sợ nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267098/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.