Câu hỏi này nghe rất quen tai.
Hình như ba tháng trước, vào cái đêm mà anh ấy xuất hiện, anh ấy cũng hỏi bên tai tôi câu hỏi như thế này.
Lúc đó tôi còn run lẩy bẩy gật đầu, kết quả là khiến cho anh ấy nổi cơn tam bành trừng phạt tôi.
Bây giờ...
một trăm ngày trôi qua rồi, anh ấy lại hỏi tôi vấn đề này, phản ứng đầu tiên của tôi vân là gật đầu.
Sợ, làm sao mà không sợ được.
Trước đây là kinh hoàng sợ hãi, bây giờ là lo được lo mất.
"..Trả lời ta đi"
Anh cau mày, siết chặt hai cánh tay lại, tỏ ra có chút không chịu được nữa.
Tôi nuốt nước bọt, trả lời với giọng điệu đã trở nên khàn đặc: "Vân là... có sợ"
"..Sợ sẽ biển thành thứ giống như ở trong kia sao?"
Anh ấy bật cười chế nhạo.
"Không phải."
"Vậy thì sợ cái gì chứ?"
Tôi cười gượng gạo: "...Tha cho em đi mà, Đế Quân đại nhân, không nói không được sao?"
Tôi làm sao mà có thể nói cho anh ãy biết, mỗi lần anh ấy ngoắc ngón tay là sẽ khiến cho hy vọng ngông cuồng trong lòng tôi bị khơi dậy, sẽ khiến cho tôi lần nào cũng như con thiêu thân đập cánh lao vào lửa, tưởng tượng ra ý nghĩ phong phú của hai chữ "người vợ" ấy.
"Tại sao lại không nói được?"
Anh hình như không có ý định để tôi có thể lấp liếm vấn đề này.
Tôi trốn tránh ánh mắt của anh ấy, trong lòng thì đếm thời gian tôi "hoàn thành nhiệm vụ", bây giờ thì đã qua một trăm ngày rồi, còn hai tháng nữa thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267065/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.