Giọng nói của anh ta trầm thấp đến đáng sợ, ma trơi nhảy dựng trong mất, nữ quỷ tên là Mộc Mị vẫn còn ở bên cạnh anh ta, cảnh tượng như vậy khiến tôi khiếp sợ đến mức thở không ra hơi.
Mộ Vân Giang vân còn đang luyên thuyên không ngừng:...
Ngày nào cũng bắn súng, sợ lạnh, sợ nước, hễ đụng vào nước là sẽ nôn mửa và lìa đời trong vòng vài ngày.
Sau đó, những người dân thôn Hoàng Đạo sẽ chia nhau ăn cái thi thể đó như một thói quen, cuối cùng thì chủ yếu là bị truyền nhiễm cho nhau, cả làng như trở thành một địa ngục trần gian...
Phát điên, rồ dại, cản xé, bạo lực, sùi bọt mép.
Cuối cùng, tất cả đều chết hết, chỉ còn lại một số ít là những người sống sót kiên quyết không ăn thịt người và trốn trong núi."
Tôi từ từ nhắm mắt lại và cố gắng làm dịu đi nỗi sợ hãi của mình: "...
Đó, đó không phải là tự chuốc họa vào thân hay sao?"
Khóe môi Mộ Vân Giang giật giật: "Tự chuốc họa vào thân á? Không biết là ai đã đưa mấy con chó điên bị nhiễm bệnh dại vào thôn...
Cô hiểu không? Đây là hoạt động thanh tẩy do cấp trên ra lệnh, người dân trong thôn Hoàng Đạo không được phép đi ra và di chuyển xung quanh bên ngoài, chủ đích của những người ở cấp trên là để cho bọn họ tự tay tiêu diệt chính mình."
Điều đó có liên quan gì đến tôi? Trong lòng tôi vô cùng kinh hãi đến mức không dám tiếp tục nói chuyện với anh ta.
Anh ta lắng nghe một hồi lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267041/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.