Chúng tôi chỉ có thể di chuyển chậm chạp như ốc sên theo dòng xe cộ đi về nhà.
Lúc nấu cơm tôi vẫn luôn thất thần, lo lắng Giang Lãnh sẽ gặp nguy hiểm.
Anh là Minh Quân, tuy rằng chỉ là hóa thân ngoại pháp giống như phân thân, sức mạnh suy giảm rất nhiều.
Nhưng ở dương gian có lẽ sẽ không có đám tà linh ác quỷ là đối thủ của anh.
Nhưng nếu mà đối thủ là người mang lòng dạ độc ác thì sao? Nếu như là người trăm phương ngàn kế muốn lật đổ trật tự, có lẽ sẽ có cạm bẫy, khó lòng phòng bị.
Tôi cũng không tin tưởng có đồ vật gì là vô địch cả.
Trời đất âm dương sinh diệt gắn bó, giống như Giang Lãnh nói, thần tiên cũng cần phải độ kiếp, không có gì là mãi mãi không thay đổi.
Cứ nấu cơm trong sự bất an như vậy, ăn xong xuôi, mãi cho đến khi khuôn mặt âm trầm của Giang Lãnh xuất hiện.
"Aiz, em rế à, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi.
Lan Lăng ở đây mất hồn mất vía mãi, khiến tôi ăn cũng không thấy ngon."
Anh trai tôi hừ lạnh một tiếng.
Anh chàng này ăn hai bát cơm lấp bụng còn không biết ngại nói ăn không thấy ngon? "Lan Lăng, canh tối nay thật sự không bỏ muối.
Vừa rồi thấy tâm trạng của em không tốt, anh cũng không dám nói gì, không tin em nếm thử xem."
Tôi trừng mắt nhìn anh ta một cái, đi vào phòng bếp lấy muối, lúc ra ngoài đã thấy anh trai tôi rót trà cho Giang Lãnh.
"...
Cậu ở ngay trong khách sạn này xem màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267039/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.