Biệt danh của Tạ giáo sư là Tạ Đỉnh Đỉnh, bởi vì lúc thầy ấy trở thành phó giáo sư thì tóc bắt đầu hói (tạ đỉnh),nên sinh viên đặt biệt danh cho thầy ấy như vậy.
Thầy ấy chỉ mới bốn mươi tuổi, bị sinh viên đặt cho cái biệt danh như vậy tất nhiên sẽ bực bội, mà kết quả khi bị chọc tức là trở nên vô cùng nghiêm khắc, rất hung dữ, cho nên lớp chuyên ngành của thầy ấy luôn có tỷ lệ chuyên cần cao nhất.
Chuyên ngành truyền thông chính thống của tôi cơ bản không phải là ngành quá nổi tiếng.
Hiện nay, các phương tiện truyền thông hiện đại đang thay thế các phương tiện truyền thông chính thống, các bạn học cùng lớp của tôi đa phân đều là trai xinh gái đẹp đang nghĩ cách để nổi tiếng trên mạng, hoặc nghĩ cách tự mở công ty truyền thông riêng, vân vân.
Tôi không hê có nhu cầu làm trong ngành này, tôi cũng giống anh hai, không biết ý nghĩa của việc nhất định phải thi vào đại học top đầu, cuộc sống của chúng tôi không giống những người bình thường khác, đi học giống như là một trải nghiệm mà bố bắt chúng tôi thực hiện để hình thành mối liên kết với sinh hoạt của những người bình thường.
Anh hai tôi đã đến năm thứ năm rồi, những bạn học khác của anh ấy đều đã đến thực tập ở những bệnh viện lớn, anh ấy lại đi cửa sau, vừa ở nhà chơi game vừa làm gian thương; còn tôi mới học năm thứ nhất, mà mục tiêu của cuộc sống lại vô cùng mờ mịt.
Tôi nghe thấy tiếng anh hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267031/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.