Da đầu của tôi căng đến sắp nứt đến nơi, đụng quỷ cũng không đáng sợ như vậy nữa là.
Giang Lãnh nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh, tôi bị sợ vội vàng nhào tới che miệng của Tống Thanh Vy.
"Bà nhỏ của tôi ơi, đây là trên đường chính, nói chuyện tem tém thôi được không?"
Tôi hung hãn nhéo gò má Tống Thanh Vy một cái.
Tống Thanh Vy bĩu môi: "Hừ, tớ cũng đi tìm một người bạn trai đẹp trai."
"Được được được! Cậu đi! Cậu đi!"
Tôi sợ cái miệng lưỡi của cô ấy đến chết, vội vàng trốn đến trạm xe buýt, làm bộ chờ xe.
Xe đi về hướng nhà tôi đã tới, tôi quay đầu nhìn một chút, Giang Lãnh đã không thấy bóng dáng đâu.
"Có lên xe hay không?"
Tài xế không nhịn được quát tôi.
Tôi bước lên quẹt thẻ, sau đó lại chen lấn xuống phía cửa sau.
Vốn là muốn làm bộ chờ xe, chờ Tống Thanh Vy đi, tôi lại theo Giang Lãnh từ từ trở vê.
Nhưng mà...
Anh đi rồi.
Nghĩ cũng phải, anh đâu có thể nào cùng tôi đi xe buýt được.
Tôi nắm tay cột trụ ở gần cửa xe sau, dựa vào đó mà trong lòng xốn xang.
Đột nhiên, bên ngoài cửa xe có một bóng người cao lớn đi xuyên vào cửa xe, tôi bị giật mình thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Giang Lãnh cau mày đứng ở bên người tôi, không vui nói: "Không khí ngột ngạt."
"Cũng không còn cách nào, tôi không biết lái xe..."
Tôi nhỏ giọng nói.
Xe chạy, tôi hơi loạng choạng, anh chỉ chỉ một chỗ ngồi trống không: "Em không ngôi à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1267001/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.