"Tại sao là em? Ta cũng muốn biết tại sao là eml"
Trong mắt anh âm thầm trào dâng ý chiếm đoạt tôi.
"Mộ Lan Lăng, nếu như em đã không thoát khỏi số phận, vậy thì cam chịu đi.
Nếu không phải ta từ bi thì hai năm trước em đã chết rồi.
Nếu em không muốn chết thì đừng có lại hỏi mấy chuyện mà em không nên hỏi với tôi như thế nữa"
Tôi nhắm mắt, cảm nhận được khí tức lạnh như băng của anh quanh quẩn ở chóp mũi bờ môi của tôi.
"...
Được, tôi biết rồi, tôi không hỏi."
Tôi cản chặt môi, nuốt nước mắt ngược trở lại.
Anh không có giải thích, cũng không muốn nói rõ bất kỳ chuyện gì với tôi.
Chẳng qua chỉ dùng lời nói lạnh nhạt, ánh mắt vô tình nói cho tôi đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa.
Nhưng rồi lại dùng vẻ mặt thương xót, khơi dậy hy vọng xa vời của tôi.
Thật là hành hạ...
Tôi nhấc tay lên, lấy sống bàn tay che đi ánh mất.
Ngoài cửa sổ trăng sáng chiếu xuống, trong phòng không hề có bóng tối, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn năm trong hầm trú ẩn ở quê.
Vĩnh viễn không thể nào bộc lộ tâm tình.
Tôi cảm giác được mảnh lụa mỏng màu trắng che ở trên đầu mình.
Tôi mơ mơ màng màng cảm thấy buông bỏ hết thảy chống cự của mình là lựa chọn thông minh nhất.
Không cần có lòng, không nên động tình.
Giống như quan niệm của gia tộc chúng tôi vậy, sinh tử có số, giàu sang do trời.
Mà tôi, sinh tử do anh, tình ái cũng do anh.
Anh có thể định đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-diem-vuong/1266997/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.