“Mỹ Lâm, con làm trò gì thế?”, Tôn Khuê Minh nhíu mày nhìn con gái cưng của mình.
Triệu Ngọc Sinh cũng siết chặt nắm đấm, liếc nhìn Trương Trần đang được Phương Thủy Y che chở, sau đó trầm giọng nói: “Mỹ Lâm, ở đây không có chuyện của em!”
Nhưng Tôn Mỹ Lâm hoàn toàn không để ý tới hai người, nếu Trương Trần không phải người bạn mà ông Vương đã nhắc tới thì thôi, nhưng lỡ đâu là thật, thì bọn họ coi như toi đời!
Tuy tới bây giờ, Tôn Mỹ Lâm cũng vẫn không thể tin nổi chuyện con rể nổi tiếng ăn bám của nhà họ Phương lại quen biết với thần y, nhưng cô ta thật sự không dám làm liều.
“Lời tôi nói không có tác dụng à, tránh ra!”, Tôn Mỹ Lâm lạnh giọng quát.
Mấy người đàn ông vạm vỡ nhìn nhau rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng giam. Chuyện này không phải vì Tôn Mỹ Lâm có quyền lớn mà cô cháu gái này được cưng như trứng, hứng như hoa ở nhà họ Tôn. Nếu không phải chuyện gì to tát, thường thì sẽ không ai làm trái lời cô ta.
Tôn Khuê Minh tức giận nhìn con gái cưng của mình, bất lực nói: “Con làm gì thế, trước mặt bao nhiêu người như vậy…”
“Anh ta, anh ta chính là người bạn mà ông Vương đã nói!”, Tôn Mỹ Lâm có chút lo lắng chỉ tay về phía Trương Trần và nói.
Tôn Khuê Minh sửng sốt, sau đó ông ta nhìn con gái mình với vẻ mặt quái dị: “Mỹ Lâm, con không có bị sốt chứ…”
Ông ta tiến lên, giơ tay sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-bac-si/2401084/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.