Ở nhà cô chẳng hiểu tại sao anh lại thay đổi như vậy, anh lại có thể yêu cô trong lúc cô bị hôn mê sao? Đây có gọi là tình yêu thật sự không chứ?
Cô ngó nghiêng căn phòng nhìn những bức hình mà anh treo trong phòng toàn là ảnh cũ của hai người chụp chung có cả ảnh lúc cô hôn mê nữa.
Cô cố vịn tay đứng dậy nhưng vừa lê chân xuống giường đã té sấp mặt xuống đất. Cố bò qua bên kia tủ mở két sắt.
"Mật mã là gì ta? "_cô tò mò suy nghĩ không biết anh cất gì trong đó. Không thể nào là tiền, còn có thể là gì chứ? Tài liệu mật sao?
Cô bấm ngày sinh của anh, không phải, của ả ta cũng không. Ngày sinh của cô cũng không, vậy thì chỉ có thể là... Ngày cưới!
Cạch.
Cửa két sắt mở ra cô nhìn bên trong là váy cưới cô tự may đã được giặt sạch thơm tho và giấy đăng ký kết hôn.
Cô cầm lên xem không nghĩ anh lại có thể quý những thứ này như thế.
Đang còn mãi phân vân thì nghe chuông cửa, cô không biết ai tới cả, cũng không thể mở cửa.
Cô gọi cho anh:"Alo? "
Anh đang họp nghe cô gọi lòng vừa mừng vừa lo:"Alo vợ yêu có chuyện gì vậy em? "
"Có người tới... Anh về xem ai đi!"_cô lạnh nhạt nói với anh.
Ở dưới ả ta bấm chuông thấy không ai mở thì theo mật mã cũ mở khóa vào nhà.
Ả tự tiện lên phòng chính mở cửa ra thì thấy cô nằm bò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-chet/2197905/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.