Nhìn cô nằm dưới đất máu me kinh người. Ả ta vội nắm lấy tay anh:
"Anh ơi em ấy... Em ấy... "
Anh và ả cùng đi xuống dưới, anh bế lấy cô chở cô tới bệnh viện.
Khi tới nơi, họ ở lại để xem cô sống chết ra sao. Anh ôm lấy cơ thể run rẩy của ả vào lòng. Ả nắm lấy tay anh dù trong lòng rất vui nhưng giả bộ:
"Anh ơi là lỗi của em... Là em sai... Em không nên cùng anh qua lại, hại em ấy như vậy... Huhu... "
Anh ôm lấy đầu ả ta đặt vào trong ngực:"Đừng khóc không phải lỗi của em! Cô ta chết cũng tốt anh sẽ cưới em về nhà làm vợ. Cho em danh phận."
"Nhưng... "
"Đừng lo! "
Hơn ba tiếng đồng hồ dài đăng đẳng, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra:
"Hai người là người nhà bệnh nhân sao? "
"Phải! "
Bác sĩ nhẹ nhàng nói:"Cô ấy bị chấn thương sọ não rất lớn, đầu bị va chạm mạnh mất đi ý thức của mình. "
"Ý ông là cô ấy..."_anh nhìn bác sĩ chả chút thương tiếc hỏi lại rất thờ ơ.
"Gia đình nên chuẩn bị tinh thần cô ấy sẽ là người thực vật, không biết có qua khỏi hay không. "
Anh và ả rất vui khi nghe được tin ấy. Cô gần như là chết vậy họ có thể đến với nhau chẳng sợ gì nữa.
Đưa ngay ả ta đến nhà mẹ, ả ta làm ra dáng vẻ thùy mị:"Cháu chào bác! "
"Không dám! "_mẹ anh quý phái ngồi uống trà khinh bỉ nhìn ả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-chet/2197898/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.