Cô lủi thủi một mình lái xe hơi về nhà của vợ chồng mình. Nhưng nơi ấy lại chẳng có bờ vai để cô nương tựa, cũng chẳng có người gọi là chồng để mà gọi, để mà thương.
Mở cánh cửa nhà ra, không khí thật ngột ngạt một mảng tối đen quây kín mịt mù. Tách. Cô bật đèn lên đi lại ngồi bệt trên sofa nhìn cảnh tượng buồn hắt buồn hiu xoáy mạnh lòng ngực mình.
Rồi sau này từng ngày từng ngày cô phải trải qua cuộc sống như thế nào đây? Chẳng lẽ cưới một người mình thật tâm yêu khó như thế?
[...]
Hơn hai tuần sau ngày cưới anh chưa về nhà, cô cũng chẳng dám về nhà mẹ. Ngày cưới hôm ấy là đã nhục nhã lắm rồi.
Cạch.
Cô đang dọn dẹp nhà cửa thì ánh sáng từ ngoài chiếu vào, ánh sáng mà hơn hai tuần nay cô chưa thấy.
Cô ngước mắt lên thấy anh thì vui mừng khôn xiết:
"Anh... "
Chưa kịp nói hết câu thì lại thêm tiếng động lạch cạch cửa vali:
"Chào Tịch Hàm! "_một người con gái xinh đẹp quyến rũ bước vào căn nhà của cô và anh.
"Tại sao? Tại sao chị ta lại ở đây? "_cô đưa tay chỉ thẳng mặt chị ta hỏi.
"Anh... Hình như Tịch Hàm ghét em thì phải? Con bé không thích em... Huhu... "_chị ta làm ra vẻ yếu đuối nắm lấy tay anh khóc.
Anh đau lòng quay sang ôm ả vào lòng vỗ về:"Ngoan đừng khóc! Trong nhà này em là vợ anh! Cô ta... Chẳng là gì! "
Cô đau nhói nhìn anh thốt ra lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-chet/2197896/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.