"Em biết, em tin anh mà, anh đừng lo lắng nữa, đi ngủ đi." Khanh Khanh cố gắng kéo anh vào nhà, dìu lên lầu rồi đưa anh nằm lên giường.
"Bà xã, giúp anh pha một bình trà giải rượu đi, ngoan..." Lăng Duy Khiết ngã trên giường mê sảng nói: "Anh biết Khanh Khanh ngoan nhất hiền nhất, em không biết anh yêu em tới mức nào đâu."
"Em biết anh yêu em, nhưng giờ anh cần ngủ một giấc." Khanh Khanh giúp anh cởi vest và áo sơ mi ra.
"Bà xã ơi, hôn anh đi, sau đó nói em yêu anh, nói em sẽ mãi mãi không rời xa anh." Khanh Khanh bị anh kéo lại đè lên người, không để cho cô có cơ hội rời đi.
"Được, hôn thì hôn." Biết anh uống nhiều, Khanh Khanh không đẩy anh ra mà còn dỗ dành chiều theo ý anh. Cô biết mấy ngày nay anh bị hai đứa nhỏ giày vò đến trầy da tróc vảy, trông mà lòng cô xót thương, vì thế Khanh Khanh dành một nụ hôn lên má anh, "Em sẽ không rời xa anh, vì thế anh yên tâm ngủ đi nào."
"Ừm..." Lăng Duy Khiết giờ mới hài lòng chịu đi ngủ, anh giống như một đứa trẻ lớn đầu vậy.
Khanh Khanh ngồi bên giường ngắm nhìn khuôn mặt Lăng Duy Khiết, bộ dạng anh lúc ngủ hệt như lúc bọn trẻ ngủ, thật ra rất nhiều khi đàn ông chính là một đứa trẻ lớn đầu, hai đứa nhóc yêu cầu hạch sách với anh nhiều như vậy có một phần nguyên nhân vì áp lực bên ngoài.
Tuy Lăng Duy Khiết không nói nhưng cô cũng cảm giác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-chan-nan-gap-tinh-yeu-dich-thuc/2103478/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.