Chương trước
Chương sau
"Khanh Khanh, thôi để tôi làm cho, cô là phụ nữ có thai, lỡ mà có sơ xuất gì thì ngày mai tôi không biết phải ăn nói ra sao với Khiết." Hạ Dụng vừa thấy thế vội vàng tiến lên chắn trước mặt Khanh Khanh.

Vứt Lăng Duy Khiết ở chỗ này không sao, nhưng để Khanh Khanh đỡ một tên đàn ông say khướt thì rất nguy hiểm, lỡ xảy ra bất trắc, ngày mai Lăng Duy Khiết sẽ giết anh không biết chừng.

"Vậy phiền anh rồi." Khanh Khanh gật đầu, đi trước mở cửa.

Hạ Dụng không chỉ đỡ James ra đến bên ngoài, thậm chí còn gọi taxi, mãi đến khi chiếc xe rời đi anh mới quay lại khách sạn. Anh ghi nhớ biển số xe, chờ chút nữa hỏi rõ khách sạn mà hai người kia đi tới.

Tất cả đã giải quyết xong mới quay lại khách sạn, nhưng không lập tức đưa Lăng Duy Khiết về mà để khách sạn làm một chén trà giải rượu cho Lăng Duy Khiết, sau đó ngồi bên cạnh chờ anh tỉnh lại.

Sau khi giúp Lăng Duy Khiết uống hết chén trà giải rượu, lại để cho phục vụ mang vài khối băng đá và khăn tới rửa mặt, dù thế nào thì tối nay cũng phải làm cho Khiết tỉnh lại, nếu không ngày mai thằng nhóc này biết vợ mình không về nhà, lại ở trong khách sạn chăm sóc một thằng Tây thì sợ rằng ngày tận thế sẽ ập đến thật mất.

Lúc Hạ Dụng tới là chín rưỡi, bây giờ đã là mười một giờ nhưng Lăng Duy Khiết vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hạ Dụng chẳng biết làm sao, đành để phục vụ mang tới chậu nước, sau đó ném khối băng đá vào bên trong, hất thẳng vào Lăng Duy Khiết.

"Khốn khiếp, đứa nào..." Lăng Duy Khiết nhảy dựng lên như điện giật, đồng thời nói vài câu thô thục, đầu cũng quay ráo rác xung quanh tìm hung thủ.

"Xin khiếu, sếp Lăng, câụ chỉ biết cố làm cho tình địch say mềm lại không nghĩ tới việc chăm sóc bà vợ đang mang thai của mình sao?" Hạ Dụng lắc tay, ném chiếc khăn mặt mà phục vụ mang tới về phía Lăng Duy Khiết.

"Khanh Khanh....Khanh Khanh... Hạ Dụng, vợ tôi đâu?" Lăng Duy Khiết đã tỉnh được một nửa, vừa dùng khăn xoa đầu vừa tìm kiếm Khanh Khanh trong phòng.

Căn phòng lớn như vậy, sao lại không thấy người?

"Khiết, cậu bảo tôi phải nói cậu thế nào đây? Cho dù ghen cũng không thể tạo cơ hội cho tình địch chứ. Khoảng nửa giờ trước, Khanh Khanh đã đưa thằng Tây kia về khách sạn rồi, hơn nữa cô ấy còn nhờ tôi đưa cậu về, nói rõ đêm nay cô ấy không quay lại.... Uây, Khiết, cậu đi đâu thế?" Hạ Dụng còn chưa dứt lời, Lăng Duy Khiết liền phi ra ngoài giống như điên, hù Hạ Dụng phải chạy đuổi theo sau, cuối cùng kéo anh lại ở trước cửa thang máy.

"Đương nhiên là đi tìm Khanh Khanh, có cái lý nào như thế, trên đời sao lại có người phụ nữ như vậy, chồng mình không lo lại đi chăm sóc cho người đàn ông khác, đáng giận, quá đáng giận..." Lăng Duy Khiết tức giận tới mức nện vào tường.

Lúc này anh giận dữ vì Khanh Khanh lại bỏ anh mà đi. Lúc này anh này giận dữ vì người Khanh Khanh lựa chọn là bạn chứ không phải chồng. Anh càng giận địa vị của mình trong lòng Khanh Khanh chẳng bằng một tên nước ngoài.

"Tôi phải nói, cậu đây là tự làm tự chịu. Cậu rảnh rỗi đi chuốc người ta say làm gì, khiến người ta say mèm thì cũng thôi đi, không ngờ chính mình cũng nát bét thành thế này. Ài, cậu như vậy có tính là thông minh bị thông minh hại không." Hạ Dụng thở dài, sự thực đã chứng minh, chỉ số thông minh khi yêu đương của Lăng Duy Khiết, có thể khẳng định là số âm.

Rõ ràng là một thương nhân vô cùng thông minh, nhưng về mặt tình cảm thì thất bại liên tục, thật sự là đáng buồn.

"Tôi, tôi không ngờ sức uống của thằng Tây kia lại tốt như vậy." Vào thang máy, Lăng Duy Khiết vừa xoa xoa mái tóc ướt nước vừa ấp úng nói.

"Vậy cũng không đến mức khiến bản thân say thành thế này. Cậu ấy, không có thuốc nào cứu được, cậu có biết anh ta đang ở khách sạn nào không?" Hạ Dụng lại thở dài, lắc đầu, kết bạn với thằng mà mình suốt ngày phải chạy theo chùi đít cho nó, thật sự là "may mắn ba đời"!

"Tôi gọi điện thoại cho Khanh Khanh." Lăng Duy Khiết vừa nghe, mặt đã tái lại, vội vàng tìm di động.

"Ài, cậu thật là, hỏi mấy câu như thế cậu cảm thấy Khanh Khanh sẽ nói cho cậu ư? Tôi dám khẳng định, lúc này cô ấy đang giận cậu. Thôi đi, ai bảo tôi sai lầm đi kết bạn với cậu chứ. Để tôi hỏi giúp cậu." Hạ Dụng lắc tay, cầm điện thoại gọi cho công ty taxi, hỏi số điện thoại của người tài xế vừa rồi.

"Hạ Dụng, sao cậu lại biết được." Đầu Lăng Duy Khiết vẫn còn đang choáng váng, không nghĩ phải làm sao để dỗ dành Khanh Khanh, lại nhìn chằm chằm Hạ Dụng mà hỏi.

"Tôi xin, cho dù tôi có tán thưởng vợ cậu thế nào thì cũng biết đạo lý vợ bạn không thể động. Nể cậu uống say, tôi không thèm so đo với cậu. Vừa rồi tiễn bọn họ lên xe, tôi đã ghi nhớ biển số xe, lúc này mới gọi điện hỏi tài xế." Sau khi Hạ Dụng gọi điện thoại biết được địa chỉ, dùng sức vỗ vai Lăng Duy Khiết, lo lắng nói: "Khiết, cậu rốt cuộc đã tỉnh rượu chưa?"

"Tỉnh rồi, bọn họ đang ở đâu?" Lăng Duy Khiết lắc mạnh đầu.

"Ài, Khiết, cậu chắc chắn đã tỉnh rượu à? Hay là tôi đưa cậu về nhà nhé. Cậu cứ như vậy làm tôi rất lo lắng."

Nhìn dáng vẻ nửa tỉnh nửa say của Lăng Duy Khiết, Hạ Dụng có hơi lo lắng. Anh ta gọi Lăng Duy Khiết tỉnh lại là vì muốn anh đi tìm Khanh Khanh về chứ không phải để anh đi gây sự. Nhỡ mà có sai lầm gì đó, vậy thành ra anh ta là người đầu sỏ.

"Tôi tin tưởng Khanh Khanh, cho nên không có chuyện gì hết, mau nói cho tôi khách sạn bọn đang ở." Lăng Duy Khiết nhíu mi, vỗ vỗ mặt mình, nghiêm túc nói.

"Được rồi, lỡ cậu say bí tỉ hoặc là làm sao, tôi đánh cho cậu ngất ra là được, đến lúc đó đừng có trách tôi." Hạ Dụng nói trước với Lăng Duy Khiết, bởi vì anh ta có một dự cảm không ổn.

Sau khi Khanh Khanh đưa James về phòng liền quay lại phòng con, không ngờ anh trai mình vẫn đang ở đó, Khanh Khanh có chút bất ngờ.

"Khanh Khanh, tối nay em không về nhà sao?" Vốn dĩ Thẩm Hạo Trự đã nói xong với hai đứa, tối nay sẽ ở lại với chúng nó, chủ yếu là để "kết nối" tình cảm.

Giờ Khanh Khanh tới rồi, xem ra anh ta phải đi thôi.

"Không sao, em đã nói rồi. Anh, mấy hôm nay thật vất vả anh quá. Công việc của công ty vẫn ổn chứ?" Khanh Khanh nói với vẻ biết ơn.

"Công ty không có chuyện lớn gì, hơn nữa còn có những người khác mà. Khanh Khanh, nói thực lòng, anh phát hiện Duệ Duệ rất có tài năng bẩm sinh về thiết kế. Hay là sau này để nó thừa kế sự nghiệp ra đình, em thấy sao." Thẩm Hạo Trự lên tiếng khen ngợi Tiểu Duệ Duệ - đứa nhóc khiến người lớn cảm thấy hơi sợ vì sự trưởng thành sớm của mình.

"Không thích. Mẹ, ngày mai mẹ có thể ở với tụi con không?" Duệ Duệ khó có được vẻ mặt giống như trẻ con như vậy. Lúc này, nó đang nằm trên giường, đầu gối lên đùi Khanh Khanh, đôi mắt đen lóe sáng, mong chờ nhìn Khanh Khanh.

"Đương nhiên. Anh à, mấy ngày nay anh vất vả rồi, ngày mai anh nghỉ ngơi đi nhé." Khanh Khanh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ đầy mong chờ của con trai rất yêu thương.

"Không sao, giờ em là phụ nữ có thai, chăm sóc hai đứa nó sẽ rất vất vả. Ngày mai chúng ta ở cùng nhau đi, tối nay cũng không sớm nữa, anh cũng quay về nghỉ ngơi đây. Sáng mai anh sẽ gọi mọi người dậy." Thẩm Hạo Trự sợ Khanh Khanh từ chối, đứng dậy muốn quay về phòng.

"Anh, để em tiễn anh." Khanh Khanh biết anh trai có ý tốt nên không hề từ chối, đứng dậy tiễn Thẩm Hạo Trự ra cửa.

"Em quay lại với bọn nhỏ đi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, có vấn đề gì thì gọi điện cho anh." Trước cửa thang máy, Thẩm Hạo Trự nhắc Khanh Khanh trở về.

"Vâng, anh, vậy em về với tụi nhóc nhé." Khanh Khanh vừa xoay người thì cửa thang máy liền mở ra, Thẩm Hạo Trự kinh ngạc trừng mắt nhìn người đi ra từ thang máy.

"Lăng Duy Khiết, cậu.... sao cậu lại tới đây?" Thẩm Hạo Trự nháy mắt tỉnh lại, trước tiên ngăn cản ở cửa thang máy, sau đó gọi tên của Lăng Duy Khiết, vốn để nhắc nhở Khanh Khanh.

Nghe Thẩm Hạo Trự kêu "Lăng Duy Khiết", Khanh Khanh kinh ngạc quên cả chạy về, chỉ sững sờ xoay người lại.

"Thẩm Hạo Trự, vì sao anh lại ở đây?" Tuy Lăng Duy Khiết vẫn có vài phần men say nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hạo Trự, lập tức tỉnh hoàn toàn. Đây là khách sạn, Thẩm Hạo Trự ở đây là chuyện rất không bình thường.

"Sếp Lăng, chúng ta đâu có quen thân như thế. Việc làm của tôi không nhất thiết phải nói cho cậu." Thẩm Hạo Trự cười lạnh một tiếng nhưng vẫn không tránh đường.

Hạ Dụng cũng không ngờ sẽ gặp Thẩm Hạo Trự ở đây, lúc này thấy hai người tức giận giương cung bạt kiếm thì có chút cho lắng, liền nói với Thẩm Hạo Trự: "Sếp Thẩm, xin nhường đường một chút, chúng tôi muốn ra ngoài."

Không ngờ Hạ Dụng mới nói được một nửa thì đột nhiên Lăng Duy Khiết hét lớn: "Thẩm Khanh Khanh, em bước ra cho anh."

Một tiếng hét này của Lăng Duy Khiết làm Khanh Khanh giật mình tỉnh lại, nhưng xoay người chạy về phòng đã không còn kịp rồi, vẫn còn một đoạn đường nữa. Mà Lăng Duy Khiết đang ở trong thang máy cũng đã đẩy Thẩm Hạo Trự để bước ra.

"Khiết, Hạ Dụng, sao các anh lại tới đây?" Khanh Khanh đứng ở đó, mồ hồi lạnh ứa ra, chỉ có thể cầu nguyện hai đứa nhỏ đừng xuất hiện.

"Thẩm Khanh Khanh, anh em nhà em vì sao đều xuất hiện ở đây?" Lăng Duy Khiết tránh thoát khỏi cánh tay kìm kẹp của Hạ Dụng, bước nhanh về phía Khanh Khanh để chất vấn.

Khanh Khanh vừa nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi. Bọn họ là anh em, rốt cuộc Khiết đang nghi ngờ cái gì? Cô biến sắc, hỏi ngược lại: "Khiết, anh có ý gì?"

"Khanh Khanh, buổi tối Khiết uống hơi nhiều, cô cứ coi như cậu ta say rượu nói nhảm đi. Đi thôi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi, có gì vào phòng nói cũng được, đứng ở hành lang thế này thật thiếu lịch sự." Hạ Dụng vừa thấy vậy vội vàng tiến lên, kéo Lăng Duy Khiết đi về phòng.

Vốn dĩ Thẩm Hạo Trự muốn về phòng nghỉ ngơi bây giờ cũng không đi nữa. Đương nhiên, anh ta phải ở lại bảo vệ em gái. Nhìn cái bộ dạng kia của Lăng Duy Khiết làm anh ta rất lo lắng.

Khanh Khanh sợ hãi, cô biết lúc này tạm thời không thể về với con, đành phải cùng Hạ Dụng một trái một phải đỡ Lăng Duy Khiết, tới khi nhìn thấy thẻ phòng mà Hạ Dụng lấy ra, cô giật nảy mình, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, phòng của Lăng Duy Khiết lại nằm cách vách phòng của Duệ Duệ và Lâm Lâm.

"Khanh Khanh, người bạn nước ngoài kia của cô có khỏe không?" Để tránh cho Lăng Duy Khiết lại nổi cơn ghen tuông, Hạ Dụng vội vàng nói sang chuyện khác.

"Anh ấy đã nghỉ ngơi rồi. Hạ Dụng, vất vả anh quá. Nếu Khiết đã tới đây rồi vậy để em chăm sóc cho. Thời gian không còn sớm nữa, anh cũng nên về nghỉ ngơi đi." Khanh Khanh không muốn cãi cọ với Lăng Duy Khiết, lại càng không muốn Hạ Dụng bị kẹt ở thế khó xử, nhân tiện nói.

"Không sao, cái bộ dạng này của Khiết, một mình cô có lẽ không chăm sóc được, tôi vẫn nên ở lại." Hạ Dụng cũng muốn đi, nhưng thấy Lăng Duy Khiết thế này, anh ta rất sợ gặp chuyện không may.

"Thẩm Khanh Khanh, em giải thích rõ ràng cho anh, vì sao tối nay em không về nhà? Vì sao Thẩm Hạo Trự lại xuất hiện ở chỗ này?" Lăng Duy Khiết giữ chặt lấy cổ tay Khanh Khanh, kéo cô vào lồng ngực mình, khuôn mặt anh đầy mùi rượu.

"Ọe..." Mùi rượu nồng nặc xông thẳng đến khiến Khanh Khanh lợm giọng. Cô vội vàng che miệng muốn chạy đi toilet nhưng Lăng Duy Khiết không chịu buông tay.

"Thẩm Khanh Khanh, em có ý gì? Anh làm em cảm thấy ghê tởm sao?" Dường như Lăng Duy Khiết đã quên mất chuyện Khanh Khanh mang thai. Anh ta vừa thấy vẻ mặt này của Khanh Khanh, sắc mặt liền khó coi vô cùng, chẳng những không buông cô ra mà còn giữ càng thêm chặt, anh ta nói hung dữ.

"Khiết, cậu buông Khanh Khanh ra. Cô ấy là phụ nữ có thai, mẫn cảm với mùi rượu là chuyện bình thường. Cậu buông tay ra." Lúc này Hạ Dụng có cảm giác hối hận không nói lên lời. Vốn là anh ta có lòng tốt, không ngờ lại vì lòng tốt mà làm sai chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.