“Cảm nhận được gì cơ?” Khanh Khanh chột dạ nhìn về phía trước, không dám đối diện với Đoan Minh Dũng.
“Thẩm Khanh Khanh, chị đúng là đồ không có lương tâm. Dựa nhân phẩm và tài lực của đại ca, muốn dạng phụ nữ nào mà không có. Nhưng em quen anh ấy hai mươi năm trời, ngoài Hồ Tiêu Lương ra, đương nhiên chị có thể coi cô ả đó như đã chết rồi cũng được. Bao nhiêu năm qua, ngoài việc để tâm với chị như thế em chưa từng thấy anh ấy có sắc mặt hòa nhã với người phụ nữ nào khác cả.” Đoan Minh Dũng bất bình nói thay Lăng Duy Khiết.
“Nhưng tôi lại không thấy được. Trước khi tới tập đoàn Lăng Vân, tôi và anh ấy cũng chỉ ở cạnh nhau có ba ngày, hơn nữa ba ngày này, phần lời thời gian đều dùng để…” Khanh Khanh càng nói giọng càng nhỏ, đến câu sau thì chẳng thể nghe rõ nữa.
“Ba ngày? Hai người…” Đoan Minh Dũng kinh ngạc vươn một ngón tay ra, dường như đã hiểu nguyên nhân vì sao giọng Khanh Khanh lại bé như muỗi kêu thế: “Không phải ba ngày đó, hai người đều ở trên giường đấy chứ?”
Mặt Khanh Khanh càng lúc càng nóng. Cho dù là như thế thật, Đoan Minh Dũng cũng không nên nói thẳng ra vậy chứ. Hơn nữa cô với Đoan Minh Dũng cũng đâu có thân thiết đến mức độ có thể tâm sự hết mọi chuyện với nhau.
Thấy Khanh Khanh cúi đầu không nói gì, Đoan Minh Dũng hiểu ra. Anh ta há miệng cười đến rung cả chân ga: “Vậy là em nói đúng rồi, hai người đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-chan-nan-gap-tinh-yeu-dich-thuc/2103414/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.