Thẩm Hạo Trự thấy vậy, vội vàng chạy thang bộ xuống dưới, may mà tầng này không quá cao nên lúc anh ta chạy xuống tầng một thì cửa thang máy cũng vừa mở ra.
Thấy Thẩm Hạo Trự chắn ở trước mặt, Khanh Khanh đeo balo lên vai, muốn đi qua anh ta: “Em phải đến trường, xin anh đừng đi theo em.”
“Anh đưa em đi.”
Thẩm Hạo Trự nhìn vẻ mặt của Khanh Khanh, biết lúc này nói gì cũng vô dụng, đành nhẫn nhịn, dù sao đứa trẻ cũng ở trong bụng rồi, đợi buổi tối về nhà hoặc chờ cô bình tĩnh lại rồi bàn việc này sau.
Tính thời gian thì đứa bé này cũng tầm bốn tháng rồi, anh ta phải tham khảo ý kiến của bác sĩ, xem giờ phá thai thì có ảnh hưởng gì tới cơ thể của Khanh Khanh không? Anh ta cảm thấy đứa bé này không thể giữ lại.
“Không cần đâu, anh đi làm đi, em có thể tự đến trường được.” Người mà Thẩm Khanh Khanh không muốn gặp nhất lúc này chính là Thẩm Hạo Trự, cô rất sợ anh ta, ánh mắt kia của anh ta giống như ánh mắt của một đao phủ, từng giây từng phút đềumuốn giết chết con cô.
“Khanh Khanh em đừng ngang ngạnh nữa, giờ em như vậy rất nguy hiểm, anh đưa em đi.” Thẩm Hạo Trự cố nhấn mạnh chữ “anh”.
“Anh, trước ngày hôm nay, em đều tự đi một mình, cũng chẳng có gì nguy hiểm cả, cho nên anh yên tâm, cho em chút thời gian, nếu có việc gì thì để buổi tối chúng ta về nhà rồi nói chuyện được không?”
Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-chan-nan-gap-tinh-yeu-dich-thuc/2103382/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.