Cô muốn biết tại sao khi đó mẹ lại bỏ rơi cô, muốn biết bố cô là ai, dù vì nguyên nhân gì thì cũng phải cho cô một lời, dù đó là lời nói dối đi chăng nữa.
“Khanh Khanh, mẹ…mẹ xin lỗi con, đến Mỹ rồi, con hãy quên những gì không tốt về mẹ!” Mẹ Thẩm khóc, đứa con gái nuôi dưỡng hơn hai mươi năm nay, bà đã bỏ qua nỗi thù hận với tình địch, giờ đây bà đã coi Khanh Khanh như con gái ruột của bà.
Cũng chính vì thế mà sau khi biết được sự thật, bà mất ngủ triền miên, bà cảm thấy đã mắc nợ đã làm hại con gái, bà hy vọng có thể bù đắp cho cô.
“Mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ của con, người mẹ tuyệt vời nhất của con!” Khanh Khanh chỉ thấy xót trong lòng, cô mỉm cười ôm lấy mẹ.
“Ngốc ạ, con lúc nào cũng tốt bụng và ngốc nghếch như vậy, qua đó phải khôn khéo hơn, đừng bị người ta lừa, người ta bắt nạt, nghe chưa?” Bà Thẩm đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má Khanh Khanh.
“Không sao đâu, mẹ, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe, trời lạnh nhớ mặc thêm áo ấm ….” Khanh Khanh nói xong, hai mẹ con bắt đầu khóc.
“Hai người đừng sướt mướt như vậy nữa. Đi Mỹ thôi chứ có phải là đi lên hành tinh khác đâu, mà còn có con nữa cơ mà, sao con có thể để người ta bắt nạt Khanh Khanh được chứ!” Thấy mẹ và Khanh Khanh khóc lóc như vậy, Thẩm Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-chan-nan-gap-tinh-yeu-dich-thuc/2103380/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.